Chương 691
Tuy rằng Hoàng Trường Minh chưa từng hỏi qua, nhưng thực ra anh ta hiểu được tấm lòng cô ấy.
Biết được cố ấy tại sao lại không vội vã nhận con mình, vì chuyện này không thể vội được, nội tâm của một đứa trẻ vô cùng yếu ớt và nhạy cảm, dẫu sao lúc mới bắt đầu, hai mẹ con họ thực ra cũng không biết rằng việc mình sống chúng, phải cần một quá trình.
Nhẹ nhàng nằm lấy tay cô ấy, đan xen vào nhau, Hoàng Trường Minh bước lên phía trước hôn nhẹ: “Đợi đến lúc chúng ta kết hôn sẽ nói hết sự thật cho Đậu Đậu, cho nó gọi em một tiếng mẹ
Lam Ngọc Anh ngại ngùng gật đầu, ngày mong đợi nhất cũng đã đến rồi.
Đến sân bay phải làm thủ tục ký gửi hành lý trước, lúc cô ấy vừa cầm điện thoại lên, Hoàng Trường Minh ở phía sau nhìn theo, bộ dạng phục tùng đứng trước mặt cô ấy hỏi: “Ai gọi điện cho em thế?”
“Diệp Tấn… Lam Ngọc Anh đành mở nhật ký ra cho anh ấy xem. Hoàng Trường Minh phát ra tiếng “hừ” lạnh, cùng lúc đó, dắt tay đứa bé đi lên phía trước, chỉ cố ý để lại bóng dáng cho cô ấy.
Anh ấy suýt nữa quên, giải quyết xong Nguyễn Phong ở New York, thì vẫn còn có một tình địch nữa!
Lam Ngọc Anh nói chuyện xong, từng bước đuổi theo hai bố con bọn họ, khi đuổi đến bên cạnh bị anh ấy nhìn qua với một ánh mắt âm trầm.
Vừa im lặng ngồi xuống ghế, Hoàng Trường Minh đột nhiên đứng dậy, cô ấy vội nói: “Anh, máy bay sắp cất cánh rồi, anh còn đi đâu thế?”
“Đi mua dẩm!” Hoàng Trường Minh chẳng quay đầu lại mà trả lời.
Lam Ngọc Anh: “…”
Khi máy bay hạ cánh cũng đã là sáng ngày hôm sau. Chú Lý đã lái xe tới đợi từ sớm, sau khi đón ba người liền lập tức trở về biệt thự.
Sau khi cùng dùng bữa trưa, Hoàng Trường Minh tắm xong rồi thay một bộ đồ tây màu đen mới tinh, thì điện thoại của Phan Duy gọi tới, buổi chiều công ty còn một cuộc họp hội đồng quản trị, anh phải đến chủ trì.
Lúc đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Lam Ngọc Anh đang ngồi ở trước cửa phòng khách nói chuyện với con.
Hoàng Trường Minh sau khi nghe được cuộc nói chuyện của họ, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Buổi chiều em còn muốn đi đâu?” Sau khi mệt mỏi ngồi máy bay hơn mười tiếng, anh ấy vẫn dĩ muốn hai mẹ con ở nhà nghỉ ngợi cho tốt, không ngờ cô ấy lại định ra ngoài.
“Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Nhìn dáng vẻ anh ấy sau khi mình trả lời, mặt mũi đột nhiên căng thẳng, nghĩ đến sau khi lên máy bay ở New York, anh ấy thỉnh thoảng bày ra vẻ mặt khó coi của mình, cô ấy chán chường trả lời: “Không phải đi gặp Diệp Tấn..
“Em không có lừa anh đó chứ?” Hoàng Trường Minh híp mắt lại hỏi cô. Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười gật đầu: “Đương nhiên không phải, em có hẹn với Cá vàng nhỏ.
“Ừm.” Hoàng Trường Minh trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm đi nhiều.
Ra đến cổng, sau khi thay một đôi giày da bóng loáng anh ta quay người lại kéo tay cô ấy.
Vì Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối đều cầm tay Bánh Bao Nhỏ, hai mẹ con như cùng tiến anh ta ra ngoài.
Nhìn thấy anh ấy người nghiêng về phía trước, biết anh ấy muốn làm gì, lập tức đưa tay đẩy ra lồng ngực rắn chắc, ngại ngùng không thôi: “Đừng như vậy, con còn đang nhìn mà…”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, liền liếc nhìn đứa bé: “Đậu Đậu, che mắt lại!”
“. Lam Ngọc Anh lúng túng.
Bánh Bao Nhỏ mím môi không vui, nhưng vẫn nghe theo lời bố lấy hai tay che mắt lại.
Cũng trong lúc đó, Hoàng Trường Minh ôm gáy cô ấy, hôn một nụ hôn kiểu pháp lên đôi môi mềm mại, cuối cùng còn dùng lưỡi liếm một cái.