Chương 656
Hoàng Trường Minh không nhiều nói, chỉ bóc vỏ kẹo ra, sau đó bỏ vào trong miệng.
Chờ xe đi vào tuyến đường chính, anh vẫn thổi bong bóng lớn, phát ra một tiếng rõ to.
Trở lại biệt thự, tầng trên tầng dưới đều yên tĩnh, thím Lý vừa đi từ trên tầng xuống, mỉm cười báo cáo: “Cậu chủ nhỏ vừa tắm xong không bao lâu đã ngủ rồi, có thể là do chơi ở bên nhà họ Hoàng mệt quá!”
Lam Ngọc Anh gật đầu, cũng bảo thím Lý về nhà nghỉ ngơi.
Sau khi thay giầy, lên tầng, hai người cố ý bước chân nhẹ chân hơn.
Lam Ngọc Anh giơ tay vừa sờ lên nắm cửa phòng trẻ em, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm tĩnh.
“Ngọc Anh.”
Cô chợt nín thở.
Tương tự với lần trước, cách xưng hô đã lâu không gặp này làm tim cô đập loạn.
Lam Ngọc Anh nín thở xoay người, còn không chờ cô ngước mắt nhìn rõ gương mặt đầy nghị lực của anh, bỗng nhiên bị kéo về phía trước, ngay sau đó bị đè lên vách tường bên cạnh, nụ hôn mạnh mẽ như muốn che trời lấp đất đã tới.
Lam Ngọc Anh khế ưm’ một tiếng đã bị anh cạy hàm răng ra.
Trong nháy mắt, trong miệng cô đều là mùi bạc hà của kẹo cao su.
Sau lưng Lam Ngọc Anh bị ẩn lên trên vách tường, cảm giác mát lạnh xuyên qua quần áo, thấm vào tận da, nhưng hơi thở lại là nóng như lửa.
Nụ hôn của Hoàng Trường Minh trước sau vẫn mãnh Cô căn bản không kịp phản ứng, càng chưa nói tới liệt. muốn tránh được.
Trên trần hàng lang có ánh đèn mờ tỏ, bóng của hai người chồng lên nhau, đổ dài trên mặt đất, muốn ái muội bao nhiêu có bấy nhiêu.
Trong nụ hôn sâu này, Lam Ngọc Anh cảm giác cơ thể càng lúc càng mềm nhũn, dưới chân cũng hình như bay bổng, theo đó bên thắt lưng được ôm chặt, cô bỗng nhiễn bị Hoàng Trường Minh bế bổng lên.
Đôi mắt mông lung của cô mở ra, thấy đôi mắt nóng bỏng của anh.
Khi tay Hoàng Trường Minh luồn vào trong vạt áo, Lam Ngọc Anh chợt giật mình tỉnh lại, ý thức được tiếp theo sẽ có thể có chuyện gì xảy ra với hai người, hơn nữa cô còn nghĩ đến Bánh Bao đang ngủ say ở bên trong, chỉ cách một cánh cửa.
“Đừng”
Cô hoảng loạn giơ tay ra ngăn cản.
Động tác của Hoàng Trường Minh dừng lại, trán tỳ lên trên người cô
Sau khi thở hổn hển mấy hơi, động tác của anh rất nhẹ nhàng đặt cô xuống, lúc thả ra còn chỉnh lại quần áo cho cô.
“Ngọc Anh” Bụng ngón tay Hoàng Trường Minh vuốt phẳng tóc mai của cô, màu mắt sâu thẳm giống như giống cổ, lại dường như có thể tan ra thành nước: “Tôi sẽ không ép cô, cũng không có thói quen như vậy. Tôi sẽ chờ cô cam tình nguyện.”
Lời nói với Trương Tiểu Du lần trước không phải là nói dối, trải qua bốn năm chia cách dài dằng dặc, lần này anh có sự kiên trì của cả đời.
Cam tâm tình nguyện.
Lam Ngọc Anh nhìn anh với vẻ thất thần. Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh cong lên: “Cô vào ngủ đi.”
Lam Ngọc Anh chậm mất nửa nhịp mới gật đầu, vặn tay nắm cửa phòng trẻ em và luống cuống đi vào, thậm chí còn quên cả nói chúc ngủ ngon.