Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 63: Cô Thiếu Chút Nữa Không Xuống Được Giường






Vừa rồi cô bỗng nhiên đứng dậy, Hoàng Trường Minh cũng không có suy nghĩ nhiều.


Thì ra là xuống nấu mì cho anh....


Nhưng một chuyện rất nhỏ nhặt, lại khiến cảm xúc dâng trào trong đôi mắt anh.


Hoàng Trường Minh nhìn xuống, sau khi ngẩng lên, đã không có gợn sóng.
"Vừa đúng lúc, anh nhanh ăn đi!

Lam Ngọc Anh thấy anh mặc áo choàng tắm đi ra, đưa mì qua: "Tôi không nấu nhiều lắm, anh cả ngày chưa ăn gì, nhưng hiện tại khuya rồi, trong dạ dày tích quá nhiều thức ăn sẽ không tiêu hóa được!" "Ừ." Hoàng Trường Minh kéo ghế ra.


Cầm đũa bởi hai cái, mùi của mì liền lan tỏa.


Hoàng Trường Minh cảm thấy bụng mình đói hơn, hơi nóng bốc lên, trong ngực như có vật gì lấp đầy, không phải phiền muộn nhưng không miêu tả được là cảm giác gì.


Lam Ngọc Anh không rời đi, ngồi đối diện anh, như cô vợ nhỏ ngoan ngoãn chờ,

Cùng lúc Hoàng Trường Minh để đũa xuống, cô cũng đứng dậy dọn dẹp.


Lam Ngọc Anh rửa sạch chén đũa, lên lầu trễ hơn anh một chút, đẩy cửa phòng ngủ ra, Hoàng Trường Minh đang gối lên tay nằm trên giường, áo choàng tắm trên người đã cởi ra, phía dưới không biết có mặc gì không, chăn đắp đến thắt lưng, lồng ngực cường tráng bại lộ hoàn toàn dưới ánh đèn, tất cả đều là hơi thở nam tính.


Cô cho là anh đã ngủ.


Rón rén nằm xuống, thì người bị kéo qua.


Lam Ngọc Anh dựa trên ngực anh, cách rất gần, sự uể oải trên mặt anh lúc này hiện rõ hơn, dường như đến cả hít thở cũng lộ ra sự mệt mỏi.



Cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh rất mệt không?" "Ừm." Hoàng Trường Minh mơ hồi đáp.


Lam Ngọc Anh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, đến cả thời gian cuối tuần lịch trình của anh cũng kín: "Thật ra anh có thể nghỉ ngơi mà, nếu không sẽ gục ngã đấy." "Sẽ không." Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp.


Thấy cô không tin, khỏe môi anh nhếch lên, hiếm khi nghiêm túc nói: "Tôi còn phải nuôi rất nhiều người trong công ty, nếu mệt tới gục ngã, thì bọn họ lấy gì để ăn?"

Cô lại hỏi anh có một hay không, thật sự là câu hỏi trẻ con.


Đứng càng cao phải gánh vác càng nhiều, anh có thể lên được vị trí cao như vậy, đương nhiên đã phải bỏ ra nhiều hơn.
Toàn bộ công ty đều nằm trong tay anh, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc được mất kĩ lưỡng, nếu không chỉ một quyết định sai lầm dù nhỏ, cũng có thể mất hết.


Thường thường người bên ngoài nhìn thấy chỉ là một mặt vinh quang của họ, nhưng không biết đằng sau họ cũng đã trả giả rất nhiều.


Lam Ngọc Anh kinh ngạc.


Đột nhiên cảm thấy những người như họ sống cũng không dễ dàng.


Nút áo ngủ bị cởi ra từng cái, Lam Ngọc Anh hoảng loạn, lập tức thấy một sự lạnh lẽo trên xương quai xanh, cô vội vàng nắm tay anh: "Không phải anh mệt sắp chết rồi sao, sao còn muốn.
"

Trả lời vấn đề của cô là đôi môi của Hoàng Trường Minh.


Lam Ngọc Anh cứng đờ một lúc, nhưng rất nhanh đã bị hòa tan dưới nụ hôn của anh.


Ngón tay đang lướt trên người, cô khó chống lại sự run rẩy.


Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, đầy nóng bỏng, khi cho rằng anh sẽ trực tiếp vào thẳng vấn đề thì anh đột nhiên thả cô ra.
"Há?"

Lam Ngọc Anh bất ngờ nhìn

Hoàng Trường Minh đã quay trở lại vì trí của mình.


Anh giơ tay tắt đèn: "Không làm, ngủ!" "..." Lam Ngọc Anh chớp mắt mấy cái trong bóng tối.


Vừa rồi rõ ràng anh cũng đã....


Hoàng Trường Minh xoay người, chân dài gác nhẹ lên cô cười nhẹ: "Có vẻ em rất thất vọng nhỉ?" "Làm gì có!" Lam Ngọc Anh xấu hố phủ nhận.


Nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ say, hô hấp của hai người đều đặn.


Ngoại trừ thời kì kinh nguyệt ra, đây là lần đầu họ ngủ chung mà không làm gì cả.


Cô cũng không biết, đêm nay hơn cả làm tình, Hoàng Trường Minh càng hưởng thụ sự bầu bạn của cô.


Ngày thứ hai đi làm.



Lúc quẹt thẻ chào hỏi những người đi ngang qua, Lam Ngọc Anh đều không có chủ tinh thần nào, hai chân cũng đá lung tung.


Tối hôm qua Hoàng Trường Minh thật sự không làm gì cô, nhưng sáng sớm nay, mắt cô còn chưa mở, đã bị sói đói là anh nhào lên, không nói hai lời trực tiếp lật người cô

Cô thiếu chút nữa không xuống giường nổi.


Quả nhiên mọi người đều nói, đàn ông vào lúc sáng sớm là đáng sợ nhất

Mơ hồ đã tới chạng vạng, cuối cùng cũng tan tầm, Lam Ngọc Anh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nghĩ qua thăm bà ngoại có thể nằm nghỉ trên số pha một chút.


Chỉ là vừa lên xe bus, trên màn hình điện thoại di động hiển thị "Hoàng Trường Minh".


Lam Ngọc Anh rất muốn giả bộ không nghe thấy, nhưng sau khi vang lên vài tiếng, vẫn là sợ hãi mà bắt máy.
"Em ở đâu."

Cô im lặng một lúc, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài: "Vừa tan làm, đang tới bệnh viện...
"Ừm, gặp mặt rồi nói." Hoàng Trường Minh trả lời một câu như vậy.
"Được." Lam Ngọc Anh theo thói quen ngoan ngoãn đáp.


Cúp điện thoại, cô gãi cảm.


Không đúng?

Gặp ở đâu rồi nói?

Vẻ mặt Lam Ngọc Anh hoang mang, nghi ngờ mình nghe lộn, muốn gọi lại hỏi rõ, nhưng điện thoại đối phương không kết nối được.


Đem theo nghi hoặc như vậy tới bệnh viện, đi ra khỏi thang máy, cô ngẩn ngơ.


Trong hành lang, Hoàng Trường Minh mặc tây trang đang đứng trước mặt, một tay nhét túi, dáng người cao lớn, đường viền gò má cương nghị, nhưng y tá đi ngang qua đều quay đầu lại nhìn.
"Sao tới chậm vậy!"

Vừa nhìn thấy cô, Hoàng Trường Minh không kiên nhẫn nói.
"Tôi ngôi xe bus, phải đi qua rất nhiều trạm..." Lam Ngọc Anh lúng túng giải thích, nháy mắt một cái ngạc nhiên chỉ vào anh: "Anh Hoàng, sao anh lại

Hoàng Trường Minh trực tiếp đưa tay kéo cô vào: "Tới đây, trước tiên giới thiệu một người cho em"


Bởi vì vừa rồi lực chú ý của cô đặt trên người anh, không chú ý tới bác sĩ mặc áo blouse ngồi trên ghế.


Lúc cô rõ, chút nước miệng không khép lại được: "Hả, anh là...
cậu Trần?" "Bây giờ cô có thể gọi tôi là bác sĩ Trần." Trần Phong Sinh sửa sang lại áo blouse.
"..." Lam Ngọc Anh cố gắng tiêu hóa.


Cặp mắt đào hoa này chắc chắn không thể nhận nhầm, lơ đãng liếc mắt một cái cũng khiến người ta ngất xỉu.


Cô cho rằng anh chỉ là một chàng trai ong bướm đào hoa, không ngờ lại là Hải Thượng Lãn Ông cứu sống người.
"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ là bác sĩ phụ trách bà ngoại em, tất cả bệnh tình đều giao cho cậu ấy phụ trách, buổi phẫu thuật hai ngày sau cũng do cậu ấy mổ chính cho bà " Hoàng Trường Minh liếc cô, thán nhiên lên tiếng.


Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng: "Nhưng bà ngoại tôi có bác sĩ Hứa mà..." "Bác sĩ Hứa là một bác sĩ bình thường, Phong Sinh đã lên chủ nhiệm, hơn nữa còn là chuyên gia về bệnh tim, tham gia không ít các hạng mục cả trong và ngoài nước, để cậu ấy phẫu thuật cho bà ngoại em nguy hiểm gần như là con số không." "Anh chính là chuyên gia ngoại khoa tim Trần Phong Sinh?" Lam Ngọc Anh kinh ngạc nói.


Mặc dù cô không hiểu về ngành y, nhưng cái tên Trần Phong Sinh này không thể chưa từng nghe tới! Rất nhiều người vì hâm mộ mà tới đây, muốn lấy số phải hẹn trước từ som....
"Chính là kẻ hèn này." Trần Phong Sinh cười gật đầu, lên tiếng lần nữa, giọng điệu nghiêm túc hắn lên: "Vừa rồi tôi xem hồ sơ bệnh lý, cũng đã trao đổi với bác sĩ Hứa, nhưng tình huống cụ thể tôi phải gặp bệnh nhân trước đã.
"Ừ." Hoàng Trường Minh gật đầu.


Lam Ngọc Anh không chen lời vào, chỉ có thể nhìn bọn họ đẩy cửa phòng bệnh ra.


Hơn nửa ngày cô vẫn có chút không phản ứng kịp, nghĩ Hoàng Trường Minh lại tới bệnh viện bà ngoại cô đang năm.


Chờ một chút!

Lam Ngọc Anh chạy vọt vào!


.