Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 620




Chương 620

Hiện tại không chỉ có cô y tá kia, ngay cả Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy bầu không khí bây giờ hơi bị mập mờ.

Khổ lắm mới ăn xong bát chả, Lam Ngọc Anh cảm thấy hơi nóng. Hình ảnh bây giờ quá quen thuộc, lúc trước bị ngộ độc thức ăn anh cũng đối xư với cô như vậy.………….

Lam Ngọc Anh rút một tờ giấy định lau miệng, nhưng

Hoặc Trường Minh nhanh hơn cô, bàn tay khô ráp đưa đến bên môi cô.

Cô muốn tránh, lại bị một tay khác của anh giữ chặt cầm lại.

Hoắc Trường Minh dùng cái cái lau sạch khỏe môi cô, đến nỗi còn sạch hơn cả để cô tự dùng khăn giấy lau.

Lam Ngọc Anh cắn môi nhìn anh, không rõ anh đang muốn làm gì, cũng không hiểu rõ, chẳng lẽ vì cô bị bệnh mà quan hệ của hai người lại tiến lên thêm một tầng khác? Luôn cảm giác như giữa hai người cứ len lỏi một sự mập mờ khó tả.………

Lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Một vị bác sĩ mặc đồ trắng đi vào, nhưng vị bác sĩ này lại có cặp mắt đào hoa khá quen thuộc.

Lam Ngọc Anh nhìn thấy người quen đến thì nở nụ cười, nhưng lại lập tức ngạc nhiên, bởi vì trong ấn tượng Trấn Phong Sinh đã biết sự thật rõ ràng, nhưng vẫn chưa chết tâm, anh muốn tới đây xác nhận lại lần nữa, anh không dám tin rằng cô sẽ ra đi, cảm thấy mình thật buồn cười, chỉnh đốn lại cảm xúc, đút hai tay vào túi áo, Cô Lam, tôi phải đi thăm các phòng bệnh khác, tôi đi trước đây

Lam Ngọc Anh gật đầu

Hoác Trường Minh tiền Trần Phong Sinh ra ngoài phòng bệnh, cũng vừa hay đi làm thủ tục xuất viện cho cô luôn, chở truyền hết chai nước đó là đã có thể xuất viện.

“Trường Uyên, cậu còn bình tĩnh ủa nhi?” Đi đến thang máy, Trần Phong Sinh trêu anh, “Câu chuyện lúc nãy chắc cậu cũng đã nghe rồi, cô Lam sắp đi rồi, vé máy bay cũng đã đặt rồi, ngày mốt sẽ cùng Cá Vàng Nhỏ khởi hành, bây giờ cậu định thế nào?”

Sắc mặt Hoặc Trường Minh vẫn không thay đổi, khẽ nhếch môi, trong mắt lóe lên sự bất đắc dĩ.

“Tôi sẽ không buông tay đầu.

Trần Phong Sinh nghe vậy, không khỏi nhíu mày. Hoắc Trường Minh liếc xéo anh ta, “Phong Sinh, chẳng lẽ cậu có thể buông tay sao?”

Trần Phong Sinh không lên tiếng, hai tay trong túi áo khoác trắng đã siết lại thành nấm đấm, sau đó, lại rất bất lực buông ra.

Một tiếng rưỡi sau, chiếc Bentley màu đen đậu ngay trước cổng chung cư.

Lúc xuất viện, lái xe đã đợi ở ngoài cửa rồi, rất rõ ràng tối hôm qua Hoắc Trường Minh không lái xe, sau khi dừng xe, thân hình cao lớn đi theo sau cô cũng đi vào thang máy, dường như anh đang muốn tận mắt nhìn thấy cô bước vào cửa anh mới yên tâm.

Thang máy vẫn đang đi lên trên, Lam Ngọc Anh buông thống tay xuống.

Khỏe mắt liếc qua kính trong thang máy, thấy khỏe mỗi của Hoặc Trường Minh khẽ run rẩy vì cố nhịn cười.

Trên đường đi về, anh không nói nhiều, Lam Ngọc Anh không khỏi nhỏ giọng thở dài, tối hôm qua nhắc đến chuyện của con, chỉ lo rằng trong lòng anh cũng không dễ chịu gì…..

Dù sao, đứa bé đó cũng là máu mủ của anh.

Nhưng giờ thì cô không nghĩ vậy nữa rồi…

Đinh

Cửa thang máy mở ra, Hoặc Trường Minh đợi cô đi ra ngoài rồi mới bắt đầu phỏng theo cô. Đến phòng, Lam Ngọc Anh lấy chìa khoá ra mở cửa, sau đó cô quay người lại, “Hoặc Trường Minh, cảm ơn anh đã tiền tôi về tới nhà

Sau khi nói xong câu đó, người đàn ông đối diện bỗng nhiên giang hai tay ra.

Lam Ngọc Anh còn chưa kịp phản ứng, liền bị anh ngang ngược ôm vào lòng, anh ôm cô, ôm rất chặt, cô không biết bây giờ nên làm sao, cô còn nghĩ, có khi nào một giây sau cô liền bị anh ôm nát ngay trong ngực anh hay không.

Hơn nữa lòng bàn tay to lớn, còn vuốt ve đầu cô nữa.

Lam Ngọc Anh giãy giụa, lại giãy giụa. Hai tay không làm gì được buông thỏng xuống, cô hơi giận, Hoắc Trường Minh!