Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 619




Chương 619

Bên cạnh cửa sổ bổng nhiên có người bước đến, là một cô y tá mặc đồng phục mà xanh lá cây.

Lam Ngọc Anh chỉ nhớ là tối hôm qua cô nghe điện thoại của Hoắc Trường Minh, sau đó đi xuống lầu, rồi hai người nhắc đến đứa be kia một lần nữa, dưới cơn mưa cô không kìm chế lòng mình được, sau đó cơ thể dường như bị rút hết sức lực, rồi dần dần mất đi ý thức…….

Nhìn quanh một vòng, chắc đây là phòng viện. Cô y tá cho rằng tôi đang tìm ai đó, cười ha ha nói rằng, “Chồng cô đi mua đồ ăn sáng cho cô rồi!”

“Chồng tôi?” Lam Ngọc Anh ngơ ngẩn.

“Thì là ngài Hoắc đấy!” Cô y tá vẫn cười đùa, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, “Suốt tối anh ấy luôn ngồi đó trông chừng cô đấy, mới sáng sớm có đi ra ngoài, nói là đi mua bữa sáng cho cô, để khi cô tỉnh lại có thứ để lót bụng!”

Đây đã là lần thứ hai rồi, bị người khác hiểu lầm cô là vợ của Hoắc Trường Minh.

Lần trước cũng vậy, nhưng lúc đó có Đậu Đậu ở bên, lại còn bị người khác hiểu nhầm thành một nhà ba người, còn bây giờ chỉ có hai người họ, mà vẫn bị hiểu lầm là vợ chồng.………

Lam Ngọc Anh há to miệng, vừa định giải thích, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra, có người vào “Đấy, về rồi đấy thôi!” Cô y tả lập tức cười vui vẻ.

Hoắc Trường Minh với dáng người cao lớn bước vào phòng bệnh, bộ Âu phục được cắt may tỉ mỉ trên người, vì dầm mưa mà bây giờ nhăn nhúm nhỏ, trong tay xách vài bịch ni lông, hơi nóng len lỏi từ mấy khe hở trong bịch bốc ra ngoài.

Thấy cô mở to mắt nhìn mình, anh bước nhanh hơn nói với cô, “Em tỉnh rồi à?”

“Ừm…… Lam Ngọc Anh lên tiếng.

Hoắc Trường Minh đặt bữa sáng lên bàn, sau đó vươn tay ra, mu bàn tay áp lên trán cô, sau đó lại áp lên trán mình.

Lam Ngọc Anh không kịp phản ứng, ánh mắt nhìn có chút ngốc, chờ đến khi anh rụt tay lại, trên trán dường như nổi lên mấy cục mụn.

Trong tầm mắt cô, cô thấy cô y tá đang rời đi nhưng quay đầu lại nhìn cô cười mờ ám.

Lam Ngọc Anh xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu cho được, cô thở dài nhìn cánh cửa đã đóng lại, sau đó nhìn sang Hoắc Trường Minh đang mở bịch lấy thức ăn ra, “ẶC, cảm ơn anh đưa tôi đến bệnh viện.………

Sau khi tỉnh lại, cô liền biết chắc chắn người đưa cô đến bệnh viện là anh.

“Ăn sáng trước đã.” Hoắc Trường Minh không trả lời câu nói khách sao của cô, chỉ nói, “Lúc bệnh phải mau bồi bổ cơ thể, như vậy mới nhanh hết bệnh được.

“Ừm…… Lam Ngọc Anh gật đầu.

Vịn lên thành giường ngồi dạy, sau lưng đột nhiên có một cái gối được kê vào, có sẵn nên cô lùi lại tựa ra sau luôn.

Thấy Hoắc Trường Minh cầm lấy cái ghế đẩu, sau đó đặt xuống cạnh giường, bưng tô cháo lên sau đó lấy thìa múc một ít cháo, nhìn giống như anh đang định đút cháo cho cô vậy.

Lam Ngọc Anh cuống quít nói, “Tôi tự ăn được!” Cô cũng có bị gãy tay gãy chân gì đâu, cảm lạnh chút thôi mà, hơn nữa bây giờ cũng đã khỏe hơn rồi, vốn không cần được chăm sóc đến cái trình độ này.

“Há mồm!” Hoắc Trường Minh không hề bị lay chuyển. …….. Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Hoắc Trường Minh cũng nhíu mày, không nhanh không chậm nói với cô, “Em cần tôi dùng cách khác để đút em sao?”

Lam Ngọc Anh bối rối.

Gần như trong chớp mắt, cô liền lập tức hiểu ra câu nói của anh là có ý gì, không còn dám tiếp tục dài dòng với anh nữa, lúc thìa đưa tới miệng, cô ngoan ngoãn há miệng phối hợp, không còn dám hó hé một lời nào với anh cả.

Cháo này được nấu từ nếp và cả gạo, cho vào ít rau, vị rất nhẹ, ăn vào cũng rất dễ chịu. Hoắc Trường Minh một tay cầm lấy chén cháo, mỗi một thìa anh múc lên, đều đưa lên miệng thổi trước, sau đó mới đưa đến miệng cô.