Chương 585
“Ai không yên tâm chứ!” vẻ mặt Trương Hiểu Du không tự nhiên, chạy mất dạng, “Khụ, khụ, tớ mệt quá, về phòng ngủ trước nhé!”
Lam Ngọc Anh nhìn bóng người bạn mình biến mất ở trong phòng ngủ, lắc đầu bật cười, cô cũng đứng dậy đi vào phòng tắm, định tắm rửa thật sạch sẽ rồi thay đồ, mặc dù ban ngày có quay về, nhưng cô cũng không làm gì khác ngoài nấu mì, cả người đều có chút mùi hội.
Sau ba ngày liên tục, ban ngày cô đều đi tới bệnh viện.
Bánh bao nhỏ khôi phục rất tốt, mỗi ngày bác sĩ đều tới để kiểm tra, đều nói cậu bé khôi phục nhanh hơn rất nhiều so với các bạn cùng tuổi, hơn nữa không biết có phải mỗi ngày cô đều tới để đưa cơm, nên bánh bao nhỏ ăn rất khỏe, ở trong bệnh viện mấy ngày nhìn mập lên không ít.
Ngày hôm nay cô cũng vào thang máy như thường lệ, chuẩn bị đến bệnh viện.
Khi ra khỏi tòa chung cư, một chiếc taxi vừa dừng lại, một bóng người quen thuộc từ bên trong đi ra.
“Diệp Tấn?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc.
Một giờ trước, cô nhận được điện thoại của Diệp Tấn mời đi ăn tối, nhưng cô đã khéo léo từ chối, khi được hỏi lý do, cô nói thật rằng mình phải đến bệnh viện để thăm bánh bao nhỏ.
“Tớ tới để muốn cùng cậu đi tới bệnh viện!” Diệp Tấn nói rõ lý do của mình.
“Cậu muốn cùng tớ đi?” Lam Ngọc Anh không nghĩ tới.
“Ừ, đúng rồi!” Diệp Tấn gật đầu, giải thích “Đứa nhỏ Đậu Đậu này thật đáng yêu, biết cậu bé đang nằm viện tớ cũng muốn đi thăm một chút, dù sao thì, lần trước tớ và Đậu Đậu đã cùng nhau chơi ở công viên câu cá!”
Lam Ngọc Anh biết đối phương rất quan tâm, nên gật đầu đáp ứng.
Sau khi rời bệnh viện, hai người cùng nhau ăn cơm tối ở bên ngoài, sau đó cho taxi dừng lại để Diệp Tấn về nhà trước.
Trong xe nhàm chán, hai người cùng nhau nói chuyện “Tiểu Anh, có phải cậu sắp trở về không?”
“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu “Chỉ là cuộc phỏng vấn cuối cùng thôi.”
Diệp Tấn nghe vậy, nghĩ đến trong phòng bệnh còn có banh bao nhỏ, không nhịn được nói “Tớ nhìn đứa bé kia rất thích lệ thuộc vào cậu, sau này trở về Canada, cậu hẳn là sẽ rất nhớ cậu bé đó!”
Đúng vậy…
Lam Ngọc Anh thở dài ” Cuộc vui nào cũng phải có hồi kết thôi.”
Tài xế taxi giảm tốc độ, sau đó dừng hẳn ở trước khu chung cư.
Lam Ngọc Anh đẩy cửa xe rồi đi xuống, xoay người lại, đúng lúc bàn chân bị trẹo, thiếu chút nữa ngã nhào xuống, Diệp Tử xuống xe, bước nhanh, từ phía sau vòng qua, vội vàng lấy tay đỡ eo của cô” Tiểu Anh, cậu không sao chứ?”
Khoảng cách có chút gần, hơi có chút mập mờ.
Mượn lực của đối phương để đứng vững, Lam Ngọc Anh cảm kích nói “Không sao, cảm ơn!
Diệp Tử nghe vậy, cũng rất lịch sử mà liền rút tay trở về, nhưng lại rất cẩn thận ngồi xổm xuống để kiểm tra mặt cá chân cho cô, chắc chắn không có việc gì mới đứng dậy.
“Diệp Tử, cậu mau trở về đi, tớ đi vào nhà đây!” Lam Ngọc Anh vội vàng nói.
“Ừ, về đến nhà tớ gọi lại cho cậu nhé.” Diệp Tử gật gật đầu.
Lam Ngọc Anh gật đầu cười, giơ tay lên vẫy chào. Sau khi nhìn chiếc taxi dần rời xa tầm mắt, cô quay người lại, chuẩn bị đi vào khu chung cư “Bich.”
Bỗng nhiên tiếng còi xe đột ngột vang lên.
Lam Ngọc Anh nhìn sang liền nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng đang đậu trước của tòa chung cư, bên cạnh còn có một thân ảnh cao lớn, bởi vì vừa lúc không có ánh đèn, nên cô cũng không phát hiện ra.
Người mặc màu đen, giống như là muốn dung nhập vào bên trong bóng đêm.
Vẫn thói quen cầm điếu thuốc trên tay, ngọn lửa đỏ tươi của tàn thuốc lóe lên, có khói trắng mờ ảo.