Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 578




Chương 578

Thấy người cuối cùng, ánh mắt cậu bé sáng lên, hả miệng kêu: “Ngọc Anh.”

“Cô đây!” Lam Ngọc Anh kh lưng cầm tay cậu bé, mỉm cười nói: “Đậu Đậu, cuối cùng cháu cũng tỉnh lại rồi. Cháu có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Cô ở lại bệnh viện là vì muốn thấy cậu bé tỉnh lại, bây giờ trong lòng cô nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nghe cô hỏi, cậu bé nhíu mày, giơ tay sờ đầu.

“Để ba đi gọi bác sĩ. Hoàng Trường Minh nói.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ đeo ống nghe bệnh đã nhanh chóng vào phòng. Bác sĩ kiểm tra kỹ càng một lát, mỉm cười nói: “Tình trạng sau phẫu thuật của cậu bé rất ổn định, không có biến chứng gì, kế tiếp chỉ cần ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng là được. Phụ huynh cứ yên tâm, nếu tĩnh dưỡng tốt thì sẽ không để lại di chứng gì đâu.

“Cảm ơn bác sĩ.

Một tiếng sau, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con.

Cũng như Lam Ngọc Anh, khi thấy con trai mở mắt, Hoàng Trường Minh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì cậu bé phẫu thuật phần đầu nên còn cần nằm yên 24 giờ, thế nên lúc này cậu bé chỉ có thể thành thật nằm trên giường bệnh, Hoàng Thanh Thảo và Lam Ngọc Anh đã ra ngoài.

Sau khi cậu bé tỉnh lại, Lam Ngọc Anh hỏi cậu bé muốn ăn gì, không hề bất ngờ khi nghe cậu bé nói là muốn ăn mì sợi. Thế nên cô đã về nhà nấu mì, Hoàng Thanh Thảo đi theo để kêu tài xế lái xe chở họ.

Hoàng Trường Minh gọi y tá đến rút kim tiêm, sau đó che bằng gạc cho con trai. Sau khi ném bằng gạc vào thùng rác, anh mới nghiêm túc nói: “Hoàng Thiên Vũ!”

Cậu bé lập tức rụt vai.

Lần này có vẻ khác trước kia, mặc dù ba cũng gọi tên chính thức của cậu, nhưng giọng điệu không nặng nề như trước kia.

Mặc dù biết con trai bị thương, anh rất đau lòng, nhưng anh vẫn phải nghiêm túc đối mặt với một vài vấn đề: “Sau này con không được phép chạy ra ngoài một mình, nghe chưa?”

Cậu bé phồng má lên, vẻ mặt không vui.

“Nghe chưa?” Hoàng Trường Minh trầm giọng. Cậu bé nhăn mặt nhìn anh, uất ức hét lên: “Bé không cần mẹ kế.”

Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Trường Minh lập tức tối sầm. Quả nhiên con trai mình lén lút chạy ra ngoài là có lý do. Thím Lý từng nói hôm qua ban ngày thằng bé vẫn rất bình thường, chỉ đến khi chiều tối, Lê Tuyết Trình từng đến nhà mới khiến con trai mình làm như thế.

Hoàng Trường Minh xoa mặt con trai, nghiêm túc nói: “Đậu Đậu, dù thế nào đi nữa, con cũng không được phép chạy ra ngoài một mình.”

Cậu bé vẫn không đáp lời, hai má phồng lên.

“Con chạy ra ngoài như thế nguy hiểm lâm, chẳng lẽ con không biết sao?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Cậu bé vẫn không để ý đến anh.

Thấy mình nói kiểu gì cũng không được, Hoàng Trường Minh nhướng mày, đổi sang cách khác: “Con bị xe tông trúng, Ngọc Anh rất sợ hãi, hơn nữa còn thương tâm khóc lóc. Tối qua con phẫu thuật xong, cô ấy đã chăm con suốt đêm không về nhà.

“Đậu Đậu, nếu con không muốn Ngọc Anh lo lắng thì sau này không được phép lén lút ra ngoài một mình!” Cậu bé vốn còn đanh mặt lập tức gật đầu: “Bé biết rồi.”

Hoàng Trường Minh im lặng bóp trán. Nuôi con thật khó Điện thoại trong túi quần rung lên. Hoàng Trường Minh lấy ra thì thấy cái tên “Sunny” hiện lên trên màn hình, tức khắc híp mắt. Anh vốn định tìm cô ta, không ngờ cô ta lại gọi điện thoại đến đây trước.

Hoàng Trường Minh kêu điều dưỡng tới chăm sóc cho con trai, sau đó cầm điện thoại đi ra phòng bệnh.

Không chờ bên kia lên tiếng, anh đã lạnh lùng nói: “Sunny, hôm qua em đã nói gì với Đậu Đậu?”