Chương 553
Lam Ngọc Anh và Đậu Đậu đang chơi đùa với con cá trong thùng thì bỗng có bóng râm bao phủ lên người họ, sau đó là giọng nam trầm thấp, nghe có vẻ lạnh lùng vang lên: “Lam Ngọc Anh, cô qua chỗ tôi một chút.
“Sao vậy. Cô ngẩng đầu lên.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Hoàng Trường Minh đút tay vào túi quần.
“… Chuyện gì?” Lam Ngọc Anh nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn ngồi đó chứ không đứng dậy.
Hoàng Trường Minh từ trên cao nhìn xuống, liếc xéo Diệp Tấn ngồi bên cạnh Lam Ngọc Anh, bỗng ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Cô ngủ với tôi mà không tính chịu trách nhiệm hå?”
Lam Ngọc Anh suýt nữa cần phải lưỡi mình.
Giọng nói của anh không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại rõ ràng vang lên từ trên cao. Lam Ngọc Anh gần như nhảy cẫng lên, vội bịt miệng anh lại, sợ anh lại phát ngôn một câu kinh người.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Diệp Tấn, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi, lúng túng nói vòng vo: “Diệp Tấn, cậu câu cả tiếp đi, tạm thời giúp tớ chăm sóc Đậu Đậu một lát, tớ đi nói chuyện với anh ấy chút đã
Dứt lời, cô lập tức kéo Hoàng Trường Minh đến dưới gốc cây cách đó không xa.
Cái cây này rất tươi tốt, cành lá xum xuê, đứng dưới gốc cây này mát mẻ như đứng dưới dù che nắng, không có ảnh năng chiếu vào, nhưng mặt cô vẫn nóng ran như phát sốt.
Lam Ngọc Anh quay sang nhìn bờ sông, hai tay chắp sau lung.
Người này… Dảm thè lưỡi liếm lòng bàn tay cô…
Mặc dù cô đã lau trên quần jeans, nhưng hình như trên tay vẫn dính nước miếng. Thấy anh ung dung nhìn mình, Lam Ngọc Anh cắn răng: “Hoàng Trường Minh! Anh đừng có nói bậy bạ trước mặt bạn bè tôi được không?”
“Tôi nói bậy cái gì?” Hoàng Trường Minh tựa lưng vào thân cây, nhếch môi mỉm cười, trông như một con thú hoang lười biếng nghỉ ngơi.
“Anh.” Lam Ngọc Anh buồn bực.
Hoàng Trường Minh ngắt lời cô, ung dung hỏi lại: “Chẳng lẽ cô chưa từng ngủ tôi hay sao?” Lam Ngọc Anh cứng họng.
“Nếu cô đã ngủ tôi thì chẳng lẽ không có ý định chịu trách nhiệm?” Hoàng Trường Minh khẽ híp mắt, giọng nói nghiêm trang như thể đang bàn một hợp đồng lớn.
Lam Ngọc Anh bị chặn họng nói không nên lời. Rõ ràng trong chuyện này, phụ nữ mới là người chịu thiệt thòi nhiều hơn, sao lại có đàn ông bắt người ta phải chịu trách nhiệm
Tranh thủ lúc cô không kịp đề phòng, Hoàng Trường Minh thỏ tay ra cầm lấy cổ tay cô, đẩy cô tựa lưng lên thân cây.
“Lần trước cô nói đúng, tôi chơi không nổi đầu.
Lam Ngọc Anh lùi lại, lông mi run lên: “Đó là chuyện của anh…
Hoàng Trường Minh tiến lên một bước, thân thể cao lớn hầu như sắp bao trùm lên người cô, có khả năng sẽ áp sát lồng ngực lên người cô bất cứ lúc nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi môi mím chặt như một đứa trẻ.
Anh nuốt nước miếng, rất muốn hôn lên môi cô. Một cơn gió thổi qua, lọn tóc bên thái dương phất phơ trên mặt cô.
Nhận thấy anh vươn tay vén tóc ra sau tai cho mình, ngón tay thô ráp của anh ma sát với làn da của mình, Lam Ngọc Anh khẽ né tránh: “Đậu Đậu còn đang ở bên bờ sông, Diệp Tấn chưa từng chăm sóc con nít, chúng ta phải tranh thủ thời gian trở về.
Mặc dù có thân cây che chắn, cách khá xa nên không thể thấy rõ tư thế của họ, nhưng vẫn không nên ở đây quá lâu.
Lam Ngọc Anh cảm thấy mình lý luận với anh cũng không có tác dụng, chỉ còn cách cầu nguyện lát nữa anh sẽ không ăn nói bậy bạ trước mặt Diệp Tấn.
“Muốn quay về cũng được, trừ phi cô hồn tôi một cái. Hoàng Trường Minh chậm rãi nhếch môi cười.
Hôn anh một cái ư? Lam Ngọc Anh còn tưởng mình nghe nhầm rồi.
Cô ngước mắt lên, thấy vẻ mặt kích động của mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, không khỏi nhíu mày: “Sao anh vẫn
Vẫn giống như trước kia…