Chương 529
Anh đút tay vào túi quần, bóng dáng cao lớn đã cất bước đi vào tòa nhà. Thấy thế, Lam Ngọc Anh đành phải im lặng đi theo anh. Tiếng kêu của Hoàng Thanh Thảo vẫn còn vang lên: “Cháu nhất định phải tận mắt thấy con bé vào nhà mới được, đừng sốt ruột! Ôi chao, đúng lúc cô cũng hơi say nên cô đi bộ dưới lầu để hóng gió đây.” Nếu không phải Hoàng Thanh Thảo thật sự lo lắng cho mình thì Lam Ngọc Anh còn nghi ngờ có phải bà cố tình làm thế hay không.
Hai người lần lượt vào tòa nhà, đúng lúc thang máy đang dừng ở tầng 1, hai người bước vào rồi ấn số tầng, thang máy nhanh chóng hoạt động.
Hoàng Trường Minh rũ mi mắt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Ting!”
Sau khi thang máy đến nơi, hai người lại lần lượt bước ra. Chẳng qua lần này Lam Ngọc Anh đi đằng trước. Đến trước cửa, cô cầm chìa khóa ra mở cửa, ánh đèn chiếu ra từ trong nhà, chắc là Trương Tiểu Du đã về rồi, nhưng cô ấy không ở trong phòng khách, cửa phòng ngủ đang đóng, thấp thoáng nghe thấy tiếng phim cung đấu truyền ra.
“Tôi đã đến nhà rồi.” Lam Ngọc Anh rút chìa khóa rồi quay lại nhìn anh nói. Thấy anh im lặng không đáp, cô mím môi, nói thêm một câu: “Tôi vào nhà trước đây, cảm ơn anh.”
Dứt lời, cô đang định đóng cửa thì bỗng cửa bị mắc kẹt, cô nhíu mày cúi đầu xuống thì thấy chiếc giày bên chân phải của anh để ở đó.
“Anh..” Lam Ngọc Anh đành phải ngước mắt lên.
Cái bóng bao phủ khuôn mặt cô, Hoàng Trường Minh híp mắt cúi đầu nhìn cô: “Lam Ngọc Anh, chẳng phải cô đã nói là chúng ta không quen biết nhau hay sao?”
“Đúng thế.” Lam Ngọc Anh vòng vo.
Con người trong mắt Hoàng Trường Minh khẽ co rụt, ánh mắt sắc bén: “Vậy thì tại sao cô lại gọi bà ấy là cô một cách thân mật vậy hả?”
“Cô bảo tôi gọi cô như thế.” Lam Ngọc Anh không dám đối mặt với ánh mắt của anh, chỉ cúi đầu nhìn đôi giày da của anh, ánh đèn chiết xạ trên đôi giày bóng loáng “Trước kia tôi từng làm việc trong một công ty tài chính tư nhân, sau này được tổng giám đốc Thảo mua lại và sáp nhập thì cũng trở thành boss của công ty, cho nên tôi từng làm việc dưới tay cô. Có lẽ là vì khá hợp mắt nên cô vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt.”
Cô nói đều là sự thật, chẳng qua là tránh nặng tìm nhẹ mà thôi.
“Thế à?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Đúng vậy. Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng. Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn chăm chăm cô, như thể muốn giữ chặt cô ở đó. Lam Ngọc Anh rũ mi mặc cho anh quan sát, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, chỉ có đôi tay đặt sau lưng là lặng lẽ nắm chặt
Có tiếng động vang từ đằng sau, hình như Trương Tiểu Du nghe thấy động tĩnh ngoài lối ra vào nên mở cửa thò đầu ra xem, thấy Hoàng Trường Minh cũng ở đây, cô lập tức rụt cổ vào như một con rùa.
Thừa dịp này, Lam Ngọc Anh nói: “Đã khuya rồi, tôi muốn vào nhà đi ngủ…
Hoàng Trường Minh im lặng mấy giây rồi mới rụt chân lại. Cánh cửa phòng trộm đóng lại trước mắt anh, anh đút tay vào túi quần, xoay người đi vào thang máy.
Khi anh bước ra khỏi tòa nhà thì đã thấy Hoàng Thanh Thảo đang ngồi trong xe, kêu uống nhiều đau đầu, muốn đi hóng giá mà lúc này đang lười biếng ngồi trên ghế, cầm iPad xem phim mẹ chồng nàng dâu rất náo nhiệt.
Hoàng Thanh Thảo đang xem hăng say thì nghe thấy tiếng cửa xe mở ra. Bà nghiêng đầu, thấy cháu trai ngồi vào xe, không khỏi kinh ngạc: “Cháu xuống nhanh thế?”
“Vâng.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Cải Trắng lên lầu chưa? Cháu có tận mắt thấy con bé vào nhà không? Cô đã bảo là đừng vội rồi mà!” Hoàng Thanh Thảo ngồi thẳng người dậy, bất đắc dĩ nhìn tòa nhà chung cư.
“Cô ấy nói là muốn ngủ.” Hoàng Trường Minh hờ hững đáp, sau đó liếc nhìn iPad trong tay bà, thuận miệng hỏi: “Phim gì mà cô ngồi trong xe cũng muốn xem vậy?”