Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 522




Chương 522

Sau khi lên xe, hai người chỉ kịp nói với tài xế là đến bệnh viện gần đây nhất. Đến khi xuống xe mới phát hiện đó là bệnh viện tư nhân, hơn nữa là nơi Trần Phong Sinh làm việc.

Vào tòa nhà khám bệnh thì thấy đông nghìn nghịt người đang xếp hàng. Lam Ngọc Anh thử hỏi: “Cá Nhỏ, hay là gọi điện thoại cho bác sĩ Trần đi? Nếu anh ấy nói giúp mình một tiếng thì chúng ta có thể đi cửa sau..

“Không cần!” Trương Tiểu Du lắc đầu.

“Ừ, vậy thì cậu chờ tớ nhé.” Nghe vậy, Lam Ngọc Anh cũng không ép buộc cô: “Để tớ đi đăng ký cho cậu.

Xếp hàng khoảng nửa tiếng, cuối cùng mới được nhận số thứ tự, kế tiếp chính là chờ đến lượt khám ở khoa dạ dày.

Trong suốt quá trình chờ đợi, Trương Tiểu Du đều biểu hiện rất khẩn trương. Mỗi khi nghe số thứ tự được thông báo trên loa, cô đều sẽ nắm chặt tay Lam Ngọc Anh, thỉnh thoảng hít vào thật sâu, khiến Lam Ngọc Anh cũng lo lắng sẽ có kết quả không tốt.

Sau khi đến lượt hai người, bác sĩ đẩy kính mắt, nhưng không nói kết quả khám bệnh.

Trương Tiểu Du cầm đơn xét nghiệm bước ra phòng khám, bước chân nặng nề ngàn cân: “Làm sao bây giờ? Tớ đi khám khoa dạ dày mà ông bác sĩ kia bị gì vậy? Tại sao lại kêu tớ qua chỗ phụ khoa? Chẳng lẽ thân thể tớ xảy ra nhiều vấn đề lắm hay sao? Hu hu, Ngọc Anh, tớ sợ lắm.

“Đừng sợ đừng sợ, tớ sẽ ở bên cậu, yên tâm đi.” Lam Ngọc Anh đành phải trấn an cô. Nhưng trong lòng cô lại thấp thoáng một ý niệm, chẳng qua không dám xác nhận. Bởi vì thực ra năm đó cô cũng chẳng biết gì, không có kinh nghiệm trong chuyện này, mãi đến khi ngất xỉu được đưa vào bệnh viện thì mới biết

Sau hàng loạt cuộc xét nghiệm, Trương Tiểu Du rõ ràng sắp sụp đổ, sắc mặt trắng bệch xua tay: “Ngọc Anh, tớ không còn dũng khí nữa. Cậu xem giúp tớ đi.” Nghe vậy, Lam Ngọc Anh gật đầu đi vào văn phòng bác sĩ. Năm sáu phút sau cô lại đi ra, Trương Tiểu Du đã thấp thỏm ngồi chờ trên ghế.

“Tin tốt lành” Lam Ngọc Anh vội nói: “Cá Nhỏ cứ yên tâm, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi, cậu không bị mắc ung thư dạ dày đầu.

“Thật hả?” Trương Tiểu Du kích động đứng dậy.

“Tớ lừa cậu làm gì?” Lam Ngọc Anh dở khóc dở cười, làm hại cô cũng hoảng hốt. Cô đưa kết quả xét nghiệm cho Trương Tiểu Du, đưa mắt nhìn xuống dưới: “Cậu không có bệnh gì đâu, cậu chỉ mang thai thôi.”

Nghe vậy, Trương Tiểu Du vô cùng khiếp sợ, biểu cảm kích động cũng trở nên cứng đờ. Lúc này Lam Ngọc Anh mới bất giác nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt cũng trở nên nặng nề. Cô rất hiểu biết về Trương Tiểu Du, quan hệ nam nữ của cô ấy không phức tạp, ngoại trừ Ngô Huỳnh Đông năm xưa khiến cô ấy bị tổn thương thì người duy nhất từng dây dưa với cô ấy chỉ có Trần Phong Sinh, hơn nữa đứa bé này chắc chắn là của anh ấy. Nhưng bây giờ hai người đã ly dị rồi Lam Ngọc Anh bỗng cảm thấy họ thật sự cùng chung nỗi khổ.

Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng nắm tay Trương Tiểu Du: “Cá Nhỏ, cậu định làm sao bây giờ..

Trương Tiểu Du bối rối nhìn cô, rõ ràng là rất kích động, còn kích động hơn cả đêm qua nghi ngờ mình bị ung thư dạ dày.

Lam Ngọc Anh thở dài, cô hiểu cảm xúc của cô ấy, thế nên cô không nói gì mà quyết định rời khỏi bệnh viện, về nhà rồi hằng tính tiếp. Hai người đi thang máy xuống lầu, không biết có phải do ông trời sắp đặt hay không mà lúc xuống đến tầng một, hai người lại chạm trán với Trần Phong Sinh mặc blouse trắng. Hình như anh vừa từ bên khoa dược lại đây, vẻ mặt rất vội vàng. Nhưng dù thế, anh vẫn lập tức nhận ra hai người, vội vã đi tới, chính xác hơn là đôi mắt hoa đào của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Du, cau mày lo lắng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

Trương Tiểu Du bối rối giấu kết quả xét nghiệm sau lưng. Thấy thế, Lam Ngọc Anh cười nói: “Tôi thấy không khỏe nên Cá Nhỏ cùng tôi đến bệnh viện khám thử xem.

“Là cô Lam à?” Nghe vậy, vẻ mặt Trần Phong Sinh trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều: “Sao vậy? Cô thấy không khỏe chỗ nào? Có cần tôi dẫn cô đi tìm chuyên gia khám không?”

“Không cần không cần… Ừm… Tôi chỉ ăn nhầm đồ thiu thôi, đã khỏi rồi! Cảm ơn bác sĩ Trần!” Lam Ngọc Anh ngượng nghịu xua tay.

Hình như Trần Phong Sinh rất bận rộn, có y tá chạy đến nói với anh là trong phòng bệnh xảy ra sự cố. Thấy thế, Lam Ngọc Anh vội chủ động nói: “Bác sĩ Trần, anh mau đi làm đi, chúng tôi về trước đây.

“Ừ.” Trần Phong Sinh gật đầu, sau đó nhíu mày tiếc nhìn Trương Tiểu Du rồi mới nhanh chóng đi theo y tá.

Mãi đến khi đã rời khỏi tòa nhà khám bệnh, Lam Ngọc Anh mới nhận thấy Trương Tiểu Du đã miễn cưỡng thả lỏng một chút, nhưng hầu như phải tựa vào người cô.

“Không được, đùi tớ nhũn hết cả rồi.” Trương Tiểu Du lắc đầu nguầy nguậy.

Lam Ngọc Anh cầm tay cô an ủi: “Chúng ta gọi taxi về nhà thôi!” Hai người đi ra ngoài cổng bệnh viện, chuẩn bị đứng đó chờ taxi. Đằng sau thỉnh thoảng lại có tiếng động cơ ô tô ra ra vào vào. Trương Tiểu Du bằng kéo ống tay áo của cô: “Ngọc Anh, hình như xe của tổng giám đốc Hoàng kìa!” Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn thì quả nhiên thấy một chiếc Bentley màu đen chạy ra, hơn nữa cửa kính đều được hạ xuống. Bởi vì xe cộ chen lấn nên hơi kẹt xe một chút, tốc độ chạy của xe đều rất thong thả.

“Cô Lam” Phan Duy ngồi trên ghế lái phụ thấy cô thì mỉm cười chào hỏi.