Nghe điều này, Lam Ngọc Anh càng ngạc nhiên hơn.
Cô liền xắn tay áo, chuẩn bị rửa tay, nói: "Chờ một chút, tôi sẽ làm ngay!"
Hoàng Trường Minh liếc cô một cái, khẽ đút tay vào túi quần, rồi xoay người kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.
Khi gọi cho cô ấy, anh đã nhấn mạnh thời gian, anh thường không tham gia buổi ăn tối sau cuộc họp, nên trên đường về nhà anh đã yêu cầu Phan Huy đưa đến siêu thị.
Ai ngờ đến khi anh về nhà, Lam Ngọc Anh vẫn chưa về im lặng, thậm chí gọi điện cũng không thấy bắt máy.
Chờ mãi không thấy Lam Ngọc Anh bắt máy, anh cũng chán chường chẳng buồn ăn uống.
Hoàng Trường Minh tức giận đến mức đã ném mọi thứ vào thùng rác, mãi một lúc sau mới lấy ra.
Anh cũng không hiểu lý do là gì, nhưng trong đầu anh chỉ hiện lên một tô mì với nước lèo trong vắt và nụ cười xinh đẹp rạng rỡ của Lam Ngọc Anh.
Bất ngờ, Hoàng Trường Minh đứng dậy dựa vào bếp lò trước mặt Ngọc Anh, ngón cái và ngón trỏ của anh khẽ nâng cằm cô lên, khiến cô cũng không nói nên lời.
Lam Ngọc Anh cảm thấy một áp lực vô hình đang đến và vội vã quay di.
Nước súp trong nỗi đã sủi bọt, Lam Ngọc Anh dùng đũa khuấy mì, lờ mờ cảm thấy hơi thở phả ra từ phía sau, chưa kịp quay đầu thì đã bị Hoàng Trường Minh ôm chặt từ sau lưng.
Lam Ngọc Anh đã không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào đến khi cảm của Hoàng Trường Minh đặt lên vai cô.
Đôi đũa trên tay rơi vào trong nồi, cô vội vàng cầm lên, "Đừng lo, mì sẽ chín sớm thôi!" “Tôi chờ không nổi." Hoàng Trường Minh củi đầu sau cổ cô.
"Sắp được rồi..." Lam Ngọc Anh trở nên sợ hãi và cố gắng né tránh anh.
Trong một giây tiếp theo, đôi đũa trong tay cô lại suýt rơi vào trong nồi lần nữa, hai vai bên trái và bên phải đột nhiên bị tay anh nằm chặt.
Lam Ngọc Anh kinh ngạc khi một bàn tay nắm lấy đầu cô quay ra bên cạnh.
Chưa kịp hình dung ra điều gì thì miệng cô đã toàn là lưỡi và nước bọt của Trường Minh.
Nụ hôn của Hoàng Trường Minh luôn rất mãnh liệt, mỗi lần hôn cô đều như đang lơ lửng trên mây không tài nào kìm lòng nổi
May mắn thay, âm thanh sùng sục của nồi súp khiến Lam Ngọc Anh giật mình run lên; "Anh Hoàng, đừng làm thế, mì sẽ nát mất...
"Kệ mi...
Hoàng Trường Minh nhanh chóng tắt lửa và ôm cô ngồi trên chiếc bàn đá cẩm thạch.
Lam Ngọc Anh chỉ muốn nhảy ra, nhưng cơ thể rắn rỏi của Hoàng Trường Minh đã áp chế: "Không thích ăn mì nữa! Tôi muốn ăn em thôi!"
Lam Ngọc Anh hoàn toàn không nói nên lời: "
Thật ra cô cũng cảm thấy rất thú vịt "Nhưng tôi cũng rất đói......
"Không sao, tôi cho em ăn."
Sau đó, Lam Ngọc Anh chưa kịp phản ứng gì, đã thấy anh ta lấy ra một túi giấy nhôm và dùng răng cần vỏ ngoài để mở nó ra.
Đêm đó, hai người đã làm chuyện đó ngay trong bếp rồi mới trở về phòng ngủ.
Thứ hai đã đến, Lam Ngọc Anh bắt xe đến bệnh viện như thường lệ sau giờ làm việc.
Cô bước vào phòng bệnh nhưng không thấy bà nội đâu, lại thêm một bệnh nhân mới vào nằm trên chiếc giường vốn là của bà, cô còn tưởng rằng mình đã đi nhầm phòng, nhưng ông già bị bệnh phổi ở giường bên vẫn còn đó.
Lam Ngọc Anh lo lắng tìm khắp các phòng vệ sinh từ trong ra ngoài và cả hành lang, vẫn không thấy bà đầu, cô sợ hãi hoảng loạn không biết phải làm như thế nào.
"Bác sĩ Từ, bà nội tôi đâu rồi?"
Lam Ngọc Anh lao vào phòng khám của bác sĩ chuyên khoa và liên tục chất vấn: "Tại sao bà ấy không có ở trong phòng, y tá cũng không thể nói cho tôi biết! Tôi đã thanh toán hết các khoản chi phí y tế còn nợ và tôi cũng đã trả tiền phẫu thuật.
Các người đã nói rằng sẽ lo cho bà ấy chu đáo cơ mà? Bà tôi đâu rồi?...
“Cô Lam, đừng lo lắng quá! Bác sĩ Từ đứng dậy an ủi, “Bệnh viện này còn có nhiều người lớn tuổi, đừng kinh động đến họ.
Bà của cô mới được chuyển đến khu VIP rồi." “Hả? Làm sao có chuyện đó được?! Lam Ngọc Anh cau mày hiển nhiên là không tin.
Dù cô đã thanh toán đầy đủ phí phẫu thuật bằng toàn bộ số tiền cô có, nhưng việc chuyển bà đến khu VIP hoàn toàn nằm ngoài khả năng của cô.
"Tôi sẽ đưa cô đến đó ngay bây giờ
Lam Ngọc Anh vẫn còn hoài nghi khi cùng vị bác sĩ đi thang máy lên tầng của khu cấp trên.
Bác sĩ Từ mở cửa phòng bệnh, bên trong chỉ có một giường bệnh duy nhất, bà nội đang nằm trên đó, không biết có phải do môi trường tốt hay không, bà đang ngủ rất ngon lành, sắc mặt hồng hào đầy sinh khí.
Lam Ngọc Anh lại chớp mắt kinh ngạc.
Cô nhìn lại căn phòng khi bước vào cửa, trong phòng bệnh này còn có cả một phòng tắm riêng biệt và chiếc TV to đùng treo trên tường, trông nó không giống một phòng bệnh mà giống một ngôi nhà dân hơn.
Bệnh nhân dĩ nhiên cũng sẽ cảm thấy thư thái khi sống tại đây.
Lam Ngọc Anh sững sờ "Chuyện này...
là sao?" “Tất cả đều do cậu chủ Hoàng sắp xếp.
Bác sĩ Từ trả lời.
Cậu Hoàng?
Trái tim Lam Ngọc Anh lại rung động dữ dội.
“Hoàng Trường Minh ư?" Cô muốn hỏi lại để xác nhận.
“Chính là anh ấy!” Bác sĩ Từ gật đầu, thái độ hoàn toàn khác với lúc trước, “Mọi chi phí của phòng bệnh, anh ấy đều đã thu xếp xong, cô Lam, sau này nếu có yêu cầu gì thì xin cứ nói thẳng với tôi
Cánh cửa phòng đã đóng lại, nhưng trong lòng Lam Ngọc Anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Cô vội vã tìm chiếc điện thoại trong túi xách để gọi cho Hoàng Trường Minh.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện cho anh.
Sau khi đường dây được kết nối, điện thoại đổ chuông vài lần trước khi kết nối.
"Có chuyện gì?"
Lam Ngọc Anh chợt nhận ra mình vẫn còn đang ngẩn ngơ, cô ngượng ngùng: "Ừm,...
là tôi!"
Phía Hoàng Trường Minh không hề phát ra tiếng động, đợi mấy giây sau, anh ta có chút sốt ruột khi thấy cô không có động tĩnh gì, liền nói: Nếu không có chuyện gì thì cúp máy là được rồi." "Đừng!” Lam Ngọc Anh vội vàng ngăn lại, lắp bắp: “Bây giờ anh đang ở đâu vậy?" "Một câu lạc bộ bắn súng trên trung tâm hội nghị."
Đường hơi tắc, phải nửa tiếng sau Lam Ngọc Anh mới đến được câu lạc bộ.
Bên ngoài cửa trung tâm hội nghị toàn là những chiếc xe sang bắt mắt, cô chợt nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng với năm số 8.
Đó dĩ nhiên là xe của Hoàng Trường Minh.
Lam Ngọc Anh liền đi tới quầy lễ tân nói tìm anh, người quản lý đích thân đưa cô đến cho anh ta, nói: "Cô Lam, xin mời!"
Dường như từ khi gặp Hoàng Trường Minh, những người xung quanh đều tỏ ra kính nể cô.
Lam Ngọc Anh có chút không quen, vội lắc đầu nói: "Cảm ơn."
Địa điểm tổ chức là trong nhà nhưng ngoài trời lúc này cũng có rất nhiều người đang mặc trang phục chuyên nghiệp.
Có người quản lý dẫn đường,
Lam Ngọc Anh dễ dàng tìm thấy Hoàng Trường Minh.
Bộ vest và đôi giày lúc bình thường khác hẳn bộ quần áo ở nhà tràn đầy sức sống.
Trang phục của anh ta hôm nay có màu xanh đậm hoang dã, một chiếc kính râm to bè treo trước sống mũi.
Anh đang bắt chéo chân với điều thuốc tàn đỏ trên tay.
Làn khói trắng theo chuyển động theo từng động tác của anh, lại tỏa ra liên tục, một làn khói đẹp như chốn thần tiên.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lam Ngọc Anh gần như mất hồn.
"Đến rồi sao?"
Sau khi nhìn thấy cô, Hoàng Trường Minh nâng tay của Trần Phong Sinh sang một bên.
Lam Ngọc Anh bước tới, ngồi bên cạnh anh, nghe anh gọi một ly nước trái cây từ người phục vụ.
Không chỉ có một mình Hoàng Trường Minh, bên cạnh họ còn có Trận Phong Sinh.
Cô nhìn lướt qua toàn bộ những người có mặt một vòng, gần như một nửa mặt đất đã bị bọn họ chiếm giữ.
Lam Ngọc Anh khẽ nhấp một ngụm trong ly nước.
"Ac.....!"
Cô gần như phun ra thứ nước trái cây vừa đưa vào miệng.
Trần Phong Sinh vừa ngẩng đầu nhìn thấy mục tiêu trước mặt, liền quay đầu lại, cởi bỏ bao tại, chĩa súng trong tay Hoàng Trường Minh, "Trường Minh, chơi một hiệp đi Anh vốn thích chơi môn bắn súng này lầm mà, hôm nay sao lại không chịu chơi vài hiệp đi? Định cứ ngồi suốt như con gái vậy sao?" "Đó là trước đây.
Hoàng Trường Minh nói và phun ra một vòng khỏi, "Tôi hiện tại chỉ yêu thích một môn thể thao thôi."
Khi nói tới chuyện này, Hoàng Trường Minh còn cố ý quay đầu sang nhìn Lam Ngọc Anh, hai chữ cuối cùng trong lời nói của anh ta trở nên thật mơ hồ.
Lam Ngọc Anh nhanh chóng hiểu ra ý của anh ta, cô bất giác đỏ mặt nhìn sang một bên tránh ánh mắt anh ta.
.