Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 49: Thăm Mộ Mẹ






Đến cuối tuần, Lam Ngọc Anh mua đồ và định sẽ ngủ lại bệnh viện với bà ngoại.


Rất hiếm khi có thể nói chuyện lâu với bà mà không cần lo lắng về công việc bán thời gian, mặc dù tất cả cũng đều là do cô tự nguyện làm.


Đột nhiên điện thoại của cô rung lên và màn hình hiện lên ba chữ "Hoàng Trường Minh", Lam Ngọc Anh liền vội vã đi tới trước cửa sổ trả lời.
"Vâng??" "Em đi đâu lâu thế?"

Dường như Ngọc Anh đã đi quá lâu, giọng điệu của Hoàng Trường Minh có vẻ không được vui lắm: "Tối nay nhớ đến đây sớm " "Ừm....
Lam Ngọc Anh cần chặt môi.


Đêm qua hai người đã ngủ cùng nhau, sáng dậy cô vẫn còn cảm thấy thắt lưng gần như rã rời

Đêm nay chẳng lẽ anh ta còn muốn tiếp tục?...
Người này cũng thật biến thái

Bên kia điện thoại di động, Hoàng Trường Minh vẫn tràn đầy phấn khích, "Sáu giờ rưỡi nhé, đừng đến muộn!

Lam Ngọc Anh chỉ còn cách đồng ý cho qua chuyện: "Được rồi!

Nhưng dường như hành động và lời nói của cô đã quá cường điệu, khiến bà nội trên giường bệnh tò mò nhìn sang, cô vội vã cúp điện thoại.


Ai dè vừa cúp máy được vài giây, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.


Hoàng Trường Minh thấy Ngọc Anh không bắt máy, liền hét lớn vào loa tại.
"Em không được phép cúp điện thoại của tôi!

Ngay lập tức, đường dây bị ngắt với một tiếng bíp.



Lam Ngọc Anh nhìn màn hình điện thoại với vẻ căng tháng …..


Trước khi trở lại giường bệnh, có lấy hoa quả đã rửa sạch được cất trong giỏ ra ngoài, tươi cười hỏi bà ngoại: "Bà ơi, bà có muốn ăn thêm một quả lê nữa không?" “Không ăn nữa, trưa nay cháu đã cho ta ăn nhiều đến mức không thể ăn thêm được nữa rồi!” Bà lão vừa cười vừa sở sở lên bụng, cầm lấy tay cháu gái rồi nói: “Ngọc Anh, hôm nay đừng quên mua một bó hoa loa kèn cho mẹ cháu!"

Nghe bà nói, Lam Ngọc Anh chợt thấy nhói đau trong lòng.


Cô cảm thấy rất giận bản thân vì đã vô lễ, suýt nữa quên mất hôm nay là ngày giỗ của mẹ "Vâng! Cháu nhất định sẽ đi sau bữa trưa với bà!"

Xe buýt phải mất hai giờ đồng hồ mới đưa Lam Ngọc Anh đến được khu nghĩa trang.


Nghĩa trang này nằm ở một nơi dân cư thưa thớt vùng ngoại ô thành phố, Lam Ngọc Anh phải đi bộ một đoạn đường núi ngắn sau khi xuống xe, cẩn thận bảo vệ bỏ hoa loa kèn trong vòng tay, loài hoa yêu thích nhất của mẹ trong suốt cuộc đời của bà.


Cũng giống như những nơi khác, nghĩa trang được chia thành ba, sáu hoặc chín cấp.
Bởi vì mẹ cô đã khiến Lại Diệp phải bỏ rơi con trai và liên lụy đến Lam gia.
Nên bia mộ của bà bị vùi dập tại một góc u uất nhất nghĩa trang, và tang lễ cũng chỉ được tiến hành một cách vội vàng.


Ảnh trên bia mộ là hình ảnh của bà từ khi Lam Ngọc Anh còn rất nhỏ, giờ nhìn kỹ lại càng thấy cô có nhiều nét giống bà.


Mẹ cô đã là một người phụ nữ xinh đẹp từ khi còn rất trẻ, bà là kiểu người càng nhìn càng thấy đẹp và chỉ khiến người ta muốn dừng lại ngầm lâu hơn khi vô tình gặp trên đường.
Khi còn nhỏ, Ngọc Anh thường vui vẻ tới mấy ngày liên nếu có ai đó khen cô giống mẹ

Lam Ngọc Anh đặt đóa hoa xuống và vuốt nhẹ mép bức ảnh, đôi mắt buồn rầu nhìn di ảnh hồi lâu: "Mẹ ơi, con đến để thăm mẹ đây." "Mẹ, con hứa sẽ chăm sóc bà ngoại thật tốt.
Con vẫn ổn......


Nói đến ba chữ cuối cùng, Lam Ngọc Anh bỗng ôm gối ngồi bệt xuống bên cạnh ngôi mộ.



Dần dân, trong mắt cô hiện lên một màn sương mù ngấn nước, và những giọt nước mắt nóng hối chực chờ tuôn trào trên đôi má ửng hồng vì lạnh.


Vào ngày này trong năm, Lam Ngọc Anh thường rất buồn, tất cả những kỷ niệm về mẹ trong suốt cuộc đời của cô sẽ ùa về trong tâm trí.
Tất nhiên, bao gồm cả ký ức kinh hoàng về cú nhảy thảm thương từ trên đỉnh cao của tòa nhà năm đó

Một cơn gió lạnh thổi qua heo hút, trên mặt cô đã dẫn khô nước mắt, chỉ còn lại một chút hành đó ngứa ngáy.


Lam Ngọc Anh liền đứng dậy đi chậm rãi xuống núi, tâm trạng cô lúc này không thể thoải mái nổi.
Trong thời gian đợi xe buýt, Ngọc Anh mới sực nhớ ra cuộc điện thoại của Hoàng Trường Minh lúc sáng.


Khi cô từ ngoại ô về đến khu nhà của anh ta, đã gần chín giờ tối.


Bước ra khỏi thang máy, trống ngực của Lam Ngọc Anh cứ đập thình thịch đầy lo sợ.
Cánh cửa đã mở ngay lập tức với nửa lần vặn chìa khóa.


Ánh sáng le lói lọt ra từ bên trong phòng, cô lẻn vào trong và lặng lẽ thay giày.
Trong phòng khách, Hoàng Trường Minh đang ngồi chếm chệ trên ghế sô pha, không thay quần áo, một bộ đồ được đặt ở ngay bên cạnh anh ta, tay áo sơ mi được kéo lên đến vị trí khuỷu tay, bên cạnh điều thuốc dang dở còn có một chiếc điều khiển từ xa.


Trên TV lúc này đang chiếu vài tin tức tài chính nhàm chán, Lam Ngọc Anh nín thở bước vào.


Cô đứng ở bên kia bàn cà phê, không biết nên đặt tay hay chân nào lên trước cho an toàn và ít bị để ý nhất.
"Tôi......


Nghe tiếng động, Hoàng Trường Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, hàng lông mi dày và dài không che giấu được sự sắc bén nơi đáy mat, Tại sao em không nghe điện thoại Em đã cố tình tắt máy phải không?!" "À...Thì...

do điện thoại của tôi hết pin!" Lam Ngọc Anh hơi cụp mắt xuống với vẻ hối lỗi và cổ kiếm một lý do.
"Em đã đi đâu?" "Không nghe thấy tôi hỏi à?"

Lam Ngọc Anh cố tình đánh trống lảng: "Tôi không đi đâu cả

Ngày giỗ mẹ là chuyện riêng của Lam Ngọc Anh, cô không muốn bộc lộ sự tổn thương của mình trước mặt anh.
"Em đã đi đâu vậy?" Hoàng Trường Minh lạnh lùng lặp lại câu hói.
"Tôi nghĩ mình không cần phải báo cáo với anh từng nơi tôi đến hay từng hành động của tôi!" Lam Ngọc Anh lúc này vẫn đang đau lòng khi nghĩ đến cái chết của mẹ, cô không muốn nghe tra hỏi thêm nữa, cuối cùng thu hết can đảm nhìn thẳng vào mắt của anh ta, hét lên: "Anh Hoàng, đây là việc cá nhân của tôi."

Đây là một lời nhắc nhở trá hình về sự kiểm soát quá chặt chẽ của anh ta.
“Haha..." Đôi mắt sâu đen láy của Hoàng Trường Minh đột nhiên nhíu chặt lại, giọng điệu trở nên sắc bén, “Lam Ngọc Anh, từ lúc đi theo tôi, em đã không còn thuộc về em nữa! Chỉ cần tôi muốn, em nhất định phải nghe lời.
Không thể có bất kỳ lý do gì khác trước mặt tôi." "Nói mau! Ngày hôm nay em và nam đồng nghiệp đã ở cùng nhau sao? Lam Ngọc Anh, tôi không muốn bị cắm sừng đâu! "Tôi không có!"

Nghi hoặc của anh ta khiến cô tức giận cau mày và nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi vừa đến nghĩa trang thăm mẹ mình, được chưa?

Hoàng Trường Minh kinh ngạc giật mình, lông mày hơi nhíu lại: "Sao em không nói sớm hơn?!"

Lam Ngọc Anh im lặng không nói thêm lời nào, nhưng lại lặng lẽ nhìn xuống ngón chân của mình.
"Lại đây....
Hoàng Trường Minh chợt đưa tay về phía cô.


Giống như cách gọi một con thú cưng, Lam Ngọc Anh không thể kháng cự và di chuyển ngay lập tức.


Lần này Hoàng Trường Minh không mắng cô nữa, mà nghiêng người kéo cô lại gần mình.


Lam Ngọc Anh ngồi trên chân anh trong một tư thế mơ hồ, cô cảm thấy khó chịu, chỉ muốn đứng lên, nhưng lại bị cánh tay của anh khóa chặt lại.


Mới hai mươi tuổi mà đã được một người đàn ông ôm vào lòng thể này...


Có vẻ như khiến cô khó chịu và hoảng loạn chính là mục đích của Hoàng Trường Minh.


Lam Ngọc Anh không hiểu tại sao lửa giận trong mắt cô đã biến mất từ lúc nào, chỉ nghe bên tai lời anh ta hỏi: "Tâm trạng em không tốt sao?"..
Lam Ngọc Anh khẽ mỉm môi.



Đôi môi mỏng của Hoàng Trường Minh không nhúc nhích thêm nữa, chỉ đưa bàn tay khẽ vỗ về lưng cô.


Lần này hành động của anh có vẻ rất kiên nhẫn, liên tục lặp lại nhịp điệu vô lưng dịu dàng, nhiệt độ của lòng bàn tay anh cũng xuyên qua quần áo, khiến Ngọc Anh cảm thấy thật ấm áp.
Cô thận trọng liếc nhìn sắc mặt trầm ngâm của anh.


Anh ta...
đang dỗ cô sao?

Bị sốc trước sự thật này, Lam Ngọc Anh cảm thấy như đang ngồi trên kim châm.


Sau vài phút, không thể nhịn được nữa, cô nàng kiên quyết viện cớ: "Tôi thấy khát quá, anh để tôi đi uống một cốc nước được không?...


Nói rồi có nhanh chóng nhảy khỏi đùi anh, đi về phía nhà bếp.


Sau khi bước vào, cô sững sở nhìn những món đồ đặt trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, rõ ràng là chúng vừa được mua gần đây, những gói mì chưa mở, một hộp trứng bản địa, và một bó hành lá đã được dán nhãn sẵn.


Có tiếng bước chân đi theo phía sau, và nó có vẻ rất nhanh.


Lam Ngọc Anh quay đầu lại khi nghe thấy tiếng động, lập tức nhìn thấy dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh đang đứng sững phía sau.
Cô hơi nhíu mày, có chút ngạc nhiên.
"Anh còn chưa ăn tối sao?"

Lam Ngọc Anh liếc nhìn mặt bàn bằng đá cẩm thạch một lần nữa rồi nhìn anh ta.


Ánh mắt Hoàng Trường Minh chợt chuyển động, một chút ngượng ngùng thoảng hiện trên khuôn mặt thanh tú, "Ừ."


.