Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 479




Chương 479

Cô không nhịn được cười, lại cúi đầu hôn cậu nhóc một cái

Đôi mắt của Bánh bao nhỏ lập tức sáng như sao, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, vui vẻ mím chặt cái miệng nhỏ nhắn.

Lam Ngọc Anh sờ sờ đầu của cậu, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng: “Đậu Đậu, cô đi rửa bát trước, con chơi ở phòng khách một lát được không?” “Dạ được.” Bánh bao nhỏ gật đầu.

Không cần cô ôm, cậu nhóc tự mình nhảy khỏi ghế ăn, hai chân ngắn ngủn chạy ra phòng khách, dùng cả tay chân leo lên ghế sô pha, lấy cái gối bên cạnh rồi cúi đầu nghịch con khỉ mồm to in trên đó, nhìn qua vô cùng an tâm.

Lam Ngọc Anh vui vẻ bước vào, cô phải rửa nhanh đống bát đũa này để ra ngoài chơi với Bánh bao nhỏ.

Cuối cùng khi cô đã lau dọn xong, rửa tay rồi đi ra ngoài, Bánh bao nhỏ vẫn ngồi trên sô pha.

Chỉ là, trên tay cậu nhóc không còn là chiếc gối hình con khi lúc nãy, mà là túi xách cô đã tiện tay ném lên bàn trà, có thể ví tiền bị rơi ra ngoài bị Bánh bao nhỏ nhặt lên. Kúc này, cậu nhóc đang nghiêm túc xem xét thẻ căn cước trên tay mình.

Lam Ngọc Anh đến gần, thấy rằng mọi biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt của cậu nhóc đều rất nghiêm túc.

Cô không khỏi vui mừng: “Đậu Đậu, con có thể đọc tất cả các chữ trên đó không?” “Có a. Bánh bao nhỏ gật đầu. “Con lợi hại thật đấy.

Lam Ngọc Anh ngạc nhiên, cảm thấy cậu bé quá thông minh. Sau đó nghĩ đến hai người đã gặp nhau bốn lần mà cô chưa cho Bánh bao nhỏ biết tên mình, không khỏi cầm một góc thẻ căn cước nói: “Đậu Đậu, đây là thẻ căn cước, sau này lớn con cũng sẽ có một cái.”

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, tỏ ý rất mong chờ. “Nhìn xem, trên này có hình của cô này, phải không?” Lam Ngọc Anh chỉ. “Dạ. Bánh bao nhỏ cười toe toét. “Đây này, đó là tên của cô.” Lam Ngọc Anh lại chỉ và nói.

Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, kêu to: “Ngọc Anh

Trái tim Lam Ngọc Anh run lên.

Nhìn bóng dáng giống hệt Hoàng Trường Minh trước mặt, không ngờ bố con bọn họ sẽ gọi cô giống hệt nhau.

Bánh bao nhỏ dường như càng gọi càng nghiện, bám vào cánh tay cô, vòng tay qua cổ cô bằng đôi tay nhỏ bé mềm mại, nhẹ giọng nói: “Ngọc Anh, Ngọc Anh.

Lam Ngọc Anh vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu bé, thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn đồng hồ lần nữa, cô phát hiện đã gần chín giờ, nhưng ở cửa ra vào dường như không có động tĩnh gì.

Không biết Hoàng Trường Minh sẽ phải dự tiệc đến khi nào, trẻ con khác người lớn, không thể thức khuya, nhất định sẽ rất phiền phức.

Tuy Bánh bao nhỏ sẽ không làm phiền cô nhưng cậu chắc chắn sẽ rất buồn ngủ.

Lam Ngọc Anh nhìn xuống Bánh bao nhỏ trên tay mình: “Ừm, Đậu Đậu, con có biết số của thím Lý không?” “Không nhớ. Bánh bao nhỏ giảo hoạt lắc đầu. “Còn số của chú Lý?” Lam Ngọc Anh hỏi lại. “Không nhớ.” Bánh bao nhỏ vẫn lắc đầu. “Chuyện này..” Lam Ngọc Anh mím môi. Bánh bao nhỏ nhìn cô, lặng lẽ nín thở, cậu bé sợ cô gọi thẳng cho bố, vì khi xuống xe cậu đã thấy bố để lại số điện thoại cho cô, nếu có chuyện gì thì để cô liên lạc.

Lam Ngọc Anh cũng nghĩ như thế, nhưng chuyện gọi điện thoại cho Hoàng Trường Minh vẫn làm cô do dự. “Phòng khách lạnh, để cô đưa cháu vào phòng ngủ trước.

Bánh bao nhỏ trong lòng cô thầm thở ra một hơi Tuyệt quá.

Bảo bảo có thể ngủ cùng với cô Ngọc Anh.

Sau khi Lam Ngọc Anh vào phòng ngủ, cô đặt Bánh bao nhỏ lên giường rồi nhìn cậu bé lăn qua lăn lại trên đó.

Cô mỉm cười đi vào bếp rót một cốc nước ấm, sau khi ăn xong cô còn chưa uống nước.

Ngay sau khi Lam Ngọc Anh rời khỏi phòng, Bánh bao nhỏ giống như bật một chiếc radar nhỏ, bò quanh giường, ngửi mùi chăn gối khắp nơi cơ hồ có thể chắc chắn đây là giường của cô.

Bởi vì tất cả đều có mùi giống như Ngọc Anh.

Chỉ mới đi rót một ly nước, khi Lam Ngọc Anh quay lại, cô có chút sững sờ.

Bánh bao nhỏ nhỏ đang lăn lộn trên giường hệt như một con mèo sữa nhỏ, lúc này đang nằm trên gối, đôi mắt đen như hạt nho nhằm lại, có vẻ như đang ngủ.

Lam Ngọc Anh bước tới, nhẹ chạm vào cậu nhóc, chỉ cảm thấy hơi thở đều đều.

Ngủ thật à?

Cô không biết cười hay khóc, đành đặt cốc nước sang một bên, sau đó tắt đèn trần, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ trên bàn đầu giường.