Chương 475
Hoàng Trường Minh vẫn giữ tư thế như lúc phỏng vấn, đội chân dài bắt chéo, ống quần lộ ra đôi tất màu đen. Đôi mày cùng lúc hơi nhướn lên theo giọng nói: “Nếu như cô có thắc mắc, có thể trực tiếp tới hỏi tôi, không cần phải lên lút vụng trộm sau lưng.
Lén lút vụng trộm?
Lam Ngọc Anh suýt chút cần phải lưỡi.
Mặt cô càng lúc càng đỏ bừng lên, thậm chí còn lan sang hai bên vành tai. Cô vội vã kéo Chu Thần chạy về phía thang máy nhanh nhất có thể.
Hoàng Trường Minh nhìn vành tai đỏ bừng của cô, có chút thất thần.
Chiều tối ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh mới chợt nhớ ra phải đến khách sạn lấy bưu kiện chuyển phát nhanh.
Vừa bước vào, thì phát hiện bên trong hình như xảy ra chuyện gì đó. Rất nhiều người đứng vây quanh khu nghỉ ngơi, chật ních không chen nổi, không biết là đang xem cái gì. Cô để ý ở đó không hề có bảo vệ. “Cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng đang tức giận đấy. Thấy cô ngó nhìn xung quanh, mấy người đứng hóng chuyện nói với cô.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng?
Đậu Đậu?
Lam Ngọc Anh hoảng hốt, trong lòng đầy nghi hoặc chưa kịp định hình lại thì lại nghe có người nói: “Rõ ràng là tổng giám đốc Minh đang dạy dỗ con trai mình. Trông thật đáng sợ, y như Diêm Vương vậy” Nghe đến đây, cô không khỏi bước nhanh về phía đó. Sau khi len vào được giữa đám đông mới phát hiện bên trong là một mớ hỗn độn.
Khu nghỉ ngơi cho khách lúc này đã không còn dáng vẻ ban đầu nữa. Bình hoa đặt trên giá trang trí đã bị đổ vỡ lăn lóc trên mặt đất. Tất cả đồ đạc đều không còn ở vị trí cũ nữa, gần như là không còn chỗ để đặt chân.
Một đứa cậu bé bướng bỉnh đang đứng giữa đống hỗn loạn, khuôn mặt ủ rũ, hai má phồng lên, giống như lúc bị tiêm thuốc trong bệnh viện, như một con dã thú nhỏ đang phẫn nộ.
Trước mặt cô là hình dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh, nét mặt anh tối sầm lại, lạnh như băng.
Bên cạnh có không ít người đứng vây quanh, còn có nhân viên của khách sạn, thím Lý, chú Lý chăm sóc cho bánh bao nhỏ nữa. Nhưng không một ai dám bước lên, càng không dám thở mạnh, nhìn hai bố con một lớn một nhỏ đứng đối đầu. không khí trong sảnh lớn cũng dường như lạnh đi mấy
Lam Ngọc Anh chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì bên cạnh có người chen lên, cô hơi mất thăng bằng.
Có vẻ như ánh mắt nhìn thấy cô, bánh bao nhỏ ngây ra vài giây, rồi nhanh chóng lao về phía cô. Đầu gối bỗng chốc ấm áp, là bánh bao nhỏ ôm chân CÔ.
Khuôn mặt trắng trẻo non nớt ngước lên, trong tức khắc, đôi mắt đen tròn như quả nho đã đỏ hoe, nước mắt thi nhau rơi lã chã, khóc đến nỗi trái tim cô như sắp vỡ ra làm đôi.
Giọng nói non nớt nghẹn ngào vang lên, ẩm ức nói: “Cô không cần bảo bảo nữa rồi.”
Giống như lần trước, buổi chiều cậu chủ nhỏ lại leo lên chiếc Mercedes Benz.
Chú Lý lái xe, còn có thím Lý đi cùng, bọn họ lại tiếp tục đến khách sạn này. Rút kinh nghiệm từ lần trước, thím Lý sẽ không tiếp tục mù quáng, biết cậu chủ nhỏ đến khách sạn giống như việc ôm cây đợi thỏ chờ cô Ngọc Anh, cho nên bà cũng yên tâm cùng chờ.
Điều làm bọn họ không thể nghĩ tới là bọn họ đợi tới khi mặt trời lặn, ngoài trời bắt đầu chuyển tối, cũng như lần trước, vẫn không thấy bóng dáng cô Ngọc Anh đâu.
Thím Lý vội đến hỏi nhân viên quầy khách sạn, lúc này mới biết, nguyên nhân là do cô Ngọc Anh đã sớm trả phòng.
Bà ấy nói chuyện này cho cậu chủ nhỏ, nhưng cậu chủ nhỏ không nghe, căn bản cũng không tin. Bà ấy đành phải đưa cậu chủ nhỏ đi lên tầng gõ cửa, vẫn có người mở cửa từ bên trong, nhưng không phải cô Ngọc Anh, đổi lại đó là một cặp vợ chồng trẻ.
Những tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc, nhưng không ngờ ngày hôm sau, cậu chủ nhỏ vẫn cố ý đến khách sạn như cũ.
Như vậy cho đến ngày thứ ba, cậu chủ nhỏ bắt đầu bùng nổ.
Bắt đầu tức giận, bình hoa trong sảnh khách sạn đều bị đạp đổ xuống đất, tất cả những thứ có thể nhìn thấy đều bị vứt trên mặt đất, gây ra âm thanh chói tai, giống như hiện trường một vụ thảm khốc. Nhân viên khách sạn đều quay lại nhìn nhưng khi nhận ra đấy là cậu chủ nhỏ nhà họ Hoàng, không ai dám nhiều lời ngăn cản, chỉ có thể để cậu bé tùy ý phá.
Thím Lý ở bên cạnh khuyên mãi, mỏi cả miệng, nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Nhìn thấy cậu chủ nhỏ thất thần, thím Lý không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Hoàng Trường Minh xin giúp đỡ.
Thời điểm Hoàng Trường Minh tới nơi, cậu bé đang đứng trên ghế, đang cố gắng kéo bức tranh treo tường xuống.