Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 473




Chương 473

Chu Thần thấy cô lui ra ngoài liền vội vàng kéo cô vào trong tòa nhà: “Ngọc Anh, cuộc phỏng vấn này tôi không thể làm một mình được. Hào quang của tổng giám đốc Minh quá mạnh, mình rất sợ đối mặt, nhất định phải có người ở bên cạnh.

Chu Thần không lừa cô, nhưng vẫn giấu đi một chút tâm tư.

Bởi vì bữa ăn hôm đó, nhìn thấy cậu chủ nhỏ của nhà họ Hoàng hình như rất thân thiết với cô, nghĩ rằng nếu như Tổng giám đốc Minh nhìn thấy cô, có lẽ khi phỏng vấn có thể hỏi thêm mấy câu.

Bởi vì đã hẹn trước, nên sau khi nói rõ, có người chủ động dẫn họ vào thang máy.

Lúc trước bởi vì quan hệ công việc, Lam Ngọc Anh không ít lần phải chạy đến Hoàng thị, cảnh vật xung quanh dường như có chút quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ, cảm giác xa lạ có lẽ đến từ thời gian bốn năm này.

Cô cố gắng đè nén những dao động trong lòng. Trong lúc chờ thang máy, điện thoại reo, là số cố định của địa phương. “Cô Lam Ngọc Anh đúng không?” “Là tôi.” Lam Ngọc Anh nghi hoặc nói.

Bên kia trả lời rất nhanh: “Đây là khách sạn xx, lúc trước cô có ở trong khách sạn chúng tôi, hiện tại có một bản chuyển phát nhanh quốc tế được chuyển tới đây, xin hỏi cô còn ở Sài Gòn không, cần chuyển cho cô hay cô tự đến lấy?”

Lam Ngọc Anh lập tức nhớ ra, khi về nước cô nhớ ra có một phần tài liệu quan trọng quên không mang theo, cho nên nhờ đồng nghiệp gửi qua đường bưu điện.

Chỉ có điều chuyển phát nhanh quốc tế hơi chậm, lúc đó địa chỉ cô để là ở khách sạn. “Hôm nay tôi sợ là không có thời gian, có thể phiền cô giữ lại cho tôi, ngày mai tôi sẽ qua lấy có được không?”

Lam Ngọc Anh có chút xấu hổ nói. “Đương nhiên có thể.” Nhân viên rất sạn rất lễ phép. “Vậy cảm ơn cô.” Lam Ngọc Anh cúp điện thoại, đúng lúc cửa thang máy mở ra.

Trên tầng cao nhất, khi thang máy lại mở ra lần nữa, chiếc thang máy độc quyền đối diện chéo cũng trùng hợp mở ra, một bóng hình cao lớn bước qua, mang một đôi giày Chanel, chiếc váy màu be phối với khăn choàng, khi bước đi mái tóc xoăn khẽ hất lên đặc biệt có khí chất.

Lam Ngọc Anh thở dài.

Là Lê Tuyết Trinh.

Quả nhiên, không thể không gặp lại những người trong quá khứ.

Có khi thế giới rất lớn, có khi thế giới lại rất nhỏ, bạn rõ ràng muốn chạy trốn, trốn trong bóng tối, nhưng lại không được như ý muốn, khiến bạn không thể trốn tránh.

Ngoài ý muốn gặp lại Lê Tuyết Trinh bên trong Hoàng thị, nhưng cũng không ngoài ý muốn.

Bởi vì năm đó khi hai người chia tay, anh không muốn tiếp tục chơi trò chơi tình cảm với mình nữa, quay đầu lại chọn người được ông Phong yêu quý Lê Tuyết Trinh. Đã bốn năm rồi, anh cũng đã có con rồi, xem ra bọn họ cũng đã sớm kết hôn rồi.

Khi biết quan hệ bố con của bánh bao nhỏ và Hoàng Trường Minh, cô có chút suy đoán, nhưng lại không muốn nghĩ đến nó. “Ngọc Anh, cậu nhìn thấy chưa?”

Chu Thần đi bên cạnh, nhỏ giọng nói với cô: “Người phụ nữ cao ráo, vóc dáng rất đẹp phía trước kia chính là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Minh. Không thể không nói, ngay cả khi ở góc độ phụ nữ, cũng thấy cô ấy thật đẹp, đặc biệt là khí chất.

Lời này không có chỗ nào để phản đối cả, quả thực Lê Tuyết Trinh rất đẹp rất có khí chất, là kiểu người mà bạn có thể nhận ra ngay khi ở trong đám đông, trước giờ cô không phủ nhận điều này, chỉ là đợi chút.

Vợ chưa cưới?

Lam Ngọc Anh không khỏi sững sờ.

Sau khi gõ cửa, cánh cửa văn phòng của tổng giám đốc được đẩy ra.

Hoàng Trường Minh vẫn đang xem xét tập tài liệu, không hề ngẩng đầu lên, cứ nghĩ là thư kí vào báo cáo công việc, cho đến khi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng. “Trường Minh. Anh ngẩng đầu lên thấy Lê Tuyết Trinh bước vào liền nhíu mày: “Sao em lại đến đây?” “Đúng lúc em đi ngang qua, tiện lên đây thăm anh. Anh đang bận à?”

Lê Tuyết Trinh mỉm cười nhẹ nhàng bước đến, để lộ hai má lúm đồng tiền: “Đây là đồ chơi em mua cho Đậu Đậu, khi nào anh về thì mang cho nó nhé. “Ở nhà nó có nhiều đồ chơi rồi.” Hoàng Trường Minh cong môi. “Trẻ con mà, vốn rất ham chơi, bao nhiêu cũng không đủ. Lê Tuyết Trinh làm như không nghe ra ngữ khí từ chối khéo của anh, đặt túi đồ xuống bàn.

Hoàng Trường Minh đặt cây bút trên tay xuống, hơi ngả người dựa ra sau ghế.

Lê Tuyết Trinh nhìn anh, ánh mắt toát lên sự si tình. Giống như vô tình, cô ta nói tiếp: “Trường Minh, bố em trở về rồi. “Ừm, anh biết rồi.” Hoàng Trường Minh gật đầu “Hình như lần này trở về sẽ không quay lại Berlin nữa. Chuyện làm ăn bên đó cũng tương đối ổn định rồi, không cần ông ấy phải lo liệu nữa. Với lại, bố cũng nhiều tuổi rồi, em và mẹ luôn mong ông có thể ở lại nhà.

Nói đến đây, Lê Tuyết Trinh hơi ngừng lại, rồi tiếp tục giọng nói càng nhỏ nhẹ hơn: “Trường Minh, tối qua bố em còn giục hỏi chuyện hỗn sự của hai đứa mình.