Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 472




Chương 472

Khi mặc xong, phòng tắm phía sau truyền tới tiếng cửa mở, sau đó là tiếng bước chân, cô có chút không dám quay đầu. “Dậy rồi sao?”

Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, banh bao nhỏ đột nhiên quay đầu lại.

Sau khi nhìn thấy bố, chớp chớp mắt, lập tức không vui, tiếp theo đó, lại càng không vui: “Bố đưa con về nhà. “Không” Bánh bao nhỏ không chịu. “Đậu Đậu, bố đưa con về nhà.” Hoàng Trường Minh lại lặp lại lần nữa. “Không” Bánh bao nhỏ vẫn không chịu

Hai bố con một người ngồi trên giường, một người đứng dưới đất, lạnh lùng nhìn nhau. “Hoàng Thiên Vũ.”

Tuy rằng không phải giọng điệu nặng nề gì, nhưng rõ ràng đối với bánh bao nhỏ răn đe như vậy là đủ rồi.

Hai má phồng lên không vui, nhưng không phản kháng. Cậu bé nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đi theo sau Hoàng Trường Minh, nhưng cái đầu nhỏ luôn nhìn lại, hơn nữa còn lưu luyến đi một bước quay đầu lại ba lần.

Lam Ngọc Anh chỉ có thể vẫy tay, vẫy tay, rồi lại vẫy tay.

Cuối cùng cũng tiến hai bố con xong, Lam Ngọc Anh ăn sáng xong, cũng không nhàn rỗi, thu dọn hết đồ đạc lại. Tầm gần trưa, cô đến quầy lễ tân trả phòng, vì chỉ có một cái vali, nên gọi xe đến nhà Trương Tiểu Du.

Khu chung cư ở ven sông, vị trí vô cùng tốt, hơn nữa cảnh xung quanh cũng vô cùng đẹp.

Khi taxi gần đến khu chung cư, từ xa đã nhìn thấy

Trương Tiểu Du đang đứng đợi ở cửa.

Sân trong tiểu khu không cho phép xe vào, Lam Ngọc Anh trả tiền xe, hành lí trong cốp xe đã sớm bị Trương Tiểu Du lấy xuống, kéo cô, vui vẻ bước vào trong.

Căn nhà không lớn lắm, tiêu chuẩn hai gian hai phong, một phòng bếp một phòng tắm, nội thất đầy đủ, lần đầu tiên bước vào cảm giác rất ấm áp, nhìn cách bài trí, đã đoán được là do Trương Tiểu Du sắp xếp, bởi vì phần lớn đều là sở thích của cô ấy.

Xa cách bốn năm, hai người đã lâu rồi không được ở cùng nhau.

Lam Ngọc Anh và Trương Tiểu Du đều rất vui mừng, có cảm giác như đang trở về thời đại học vậy. Nhưng bọn họ đều biết, không thể quay lại được nữa.

Cô nói với Trương Tiểu Du về chuyện tối qua của bố con Hoàng Trường Minh. Sau khi nghe xong Trương Tiểu Du rất ngạc nhiên: “Đặc biệt chạy đến khách sạn tìm cậu sao?” “Đúng vậy” Lam Ngọc Anh gật đầu. Lúc đó cô nhìn thấy Đậu Đậu, cũng kinh ngạc như vậy. “Tớ nhìn thấy đứa cậu bé đó hai lần, gương mặt lạnh lùng, không thích quan tâm đến người khác, không ngờ lại thân thiết với cậu như vậy” “Đậu Đậu rất đáng yêu. Lam Ngọc Anh không nhịn được nói.

Mặc dù quả thực có chút lạnh lùng, nhưng trong mắt cô rất là đáng yêu, hơn nữa khi cô nhớ lại, bắt đầu hoài niệm cảm giác bánh bao nhỏ bị mình bế trong lòng.

Trương Tiểu Du nhìn thấy cô ngẩn ra, do dự hỏi: “Ngọc

Anh, cậu gặp lại tổng giám đốc Minh không sao chứ?” “Không sao.” Lam Ngọc Anh lắc đầu. “Vậy thì tốt.”

Trương Tiểu Du yên tâm, lắc nhẹ tay cô: “Tớ cũng không biết nhiều, năm đó cậu đột nhiên rời đi, sau này tớ mới biết được thông tin. Có điều, tổng giám đốc Minh cũng không biết tớ. Trong bốn năm này, mặc dù số lần bọn tớ gặp mặt không nhiều, nhưng anh ta luôn coi tớ là người phụ nữ của Trần Phong Sinh. “Việc của anh ấy không liên quan gì đến tớ” Lam Ngọc Anh thấp giọng nói.

Trương Tiểu Du ôm lấy vai cô: “Ngọc Anh, vậy chúng ta cùng nhau hưởng thụ cuộc sống độc thân thôi. “Được.” Lam Ngọc Anh khẽ cười.

Sau khi taxi dừng lại, Lam Ngọc Anh dùng tay che mặt nhìn lên trên, nhìn những tòa nhà cao chót vót kia, lập tức hối hận.

Cô có chút không muốn xuống xe, nhưng lại bị người bên cạnh kéo xuống.

Người kéo cô chính là đồng nghiệp nữ ăn chung với cô lần trước, tên là Chu Thần. Bởi vì công việc của hai người cần tiếp xúc với nhau, nên cũng coi như quen thuộc.

Chu Thần nói cô ấy có một cuộc phỏng vấn, hỏi cô có việc gì không, nếu không có việc gì, thì đi cùng cô ấy. Cô đồng ý ngay, nhưng không ngờ, đích đến cuối cùng lại là Hoàng thị. “Ngọc Anh, cô đã đồng ý đi với tôi.” Chu Thần không buông tay. “Lần đầu tiên ăn chung không phải tôi đã nói với cô, tạp chí của chúng ta đã muốn phỏng vấn tổng giám đốc Minh từ lâu, chỉ có điều lần nào cũng bị từ chối. Nhưng vẫn luôn không từ bỏ, thường gọi điện thoại đến Hoàng thị.

Cô đoán xem kết quả như thế nào, không ngờ, hôm qua tôi không ôm hy vọng gọi điện thoại qua, nói mình là biên tập viên của Tạp chí Kinh tế Thương Mại thời đại muốn phỏng vấn tổng giám đốc Minh. Ai ngờ, không lâu sau khi cúp máy liền nhận được thông báo, tổng giám đốc Minh đã tiếp nhận phỏng vấn. “..” Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Chán nản vì tại sao mình lại không hỏi người được phỏng vấn là ai, nếu như biết được, thì cô đã không đồng ý. “Đến cũng đã đến rồi, mau vào thôi.