Sau khi Lam Ngọc Anh bước ra hành lang, tất cả mọi người đang chờ trên băng ghế dài đều đứng dậy.
Mọi người nhìn cô, vẻ mặt của ai cũng rất lo lắng.
Hoàng Kiến Phong được vợ mình là Phạm Mỹ Lệ đỡ đứng dậy, Hoàng Thanh Thảo bước nhanh tới, hỏi: "Cây cải nhỏ, Trường Minh thế nào rồi?"
Lam Ngọc Anh khóe miệng nở nụ cười cứng ngắc, nhằm mắt nói: "Anh ấy không sao, mọi người đừng lo lắng!" Hoàng Kiến Phong nghe vậy miễn cưỡng thở phào một hơi.
Lam Ngọc Anh bước tới chỗ Phan Duy đang đứng trong góc, giơ tay bóp bóp trán, mệt mỏi nói:" Trợ lý Phan, phiền anh đưa tôi trở về biệt thự!"
Sau khi tạm biệt Hoàng Thanh Thảo, cô rời khỏi Cục Cảnh Sát.
Sau một phen vất vả, lúc cô trở về biệt thự sắc trời đã sụp xuống, bầu trời đêm cũng không quá rõ, trăng cũng không thấy, chỉ có một vài ngôi sao, tựa hồ giống như cô lúc này tâm trạng u ám.
Thím Lý bưng bữa tối còn ấm trong nồi ra và đặt lên bàn.
Lam Ngọc Anh lắc đầu muốn nói không, nhưng lại đột nhiên nghĩ đến lời của Hoàng Trường Minh dặn cô phải ăn uống đầy đủ và đi ngủ đúng giờ, có thể thấy được trong lòng anh lo nghĩ cho cô rất nhiều.
Đèn trong phòng ăn sáng choang, không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn nhưng cô không có cảm giác thèm ăn.
Bụng như chứa đầy đá, thức ăn vào miệng cũng không biết mình đã ăn gì.
Nhưng dù vậy, Lam Ngọc Anh vẫn ép mình ăn hết bát cơm.
Lên lầu đẩy cửa phòng con ra, Đậu Đậu vừa tắm xong nằm lăn ra giường, cái mông tròn ủn như quả đồi phồng lên, tay mày mò làm mô hình ô tô, trên mặt còn có hơi nước.
Lam Ngọc Anh kêu thím Lý đang đứng một bên về phòng nghỉ ngơi, cô cầm bộ quần áo trên giường lên mặc vào cho cậu bé.
Nhìn thấy cô cũng nằm trên giường, Đậu Đậu không khỏi vui mừng hỏi: "Cô Ngọc Anh, cô lại ngủ cùng Đậu Đậu sao?" “Ừm” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Đôi mắt hưng phấn của Đậu Đậu lấp lánh, nhưng cậu bé nhanh chóng nghĩ rằng hình như lần trước cô cũng nói như vậy, nhưng khi cậu bé đang ngủ, cô đã bị Hoàng Trường Minh lén lút cướp đi, khi cậu bé thức dậy vào sáng hôm sau thì không thấy cô Ngọc Anh đâu nữa, chỉ có con gấu bông cậu đang ôm thôi!
Vì vậy, cậu bé ngẩng mặt lên và hỏi, "Bố đâu rồi ạ?" "Anh ấy...!Cổ họng Lam Ngọc Anh nghẹn lại, cô bắt gặp đôi mắt to đen như quả nho đó, cô nói dối một cách khó khăn và đau đớn, "Anh ấy đang đi công tác! Vậy tối nay cô có thể ngủ cùng Đậu Đậu không?" "Được ạ" Cậu bé nhào vào lòng cô.
Lam Ngọc Anh vươn tay ôm lấy cậu bé, nhìn dáng vẻ giống hệt Hoàng Trường Minh của cậu bé, nhất thời cảm thấy tìm thắt lại,
Hình ảnh Hoàng Trường Minh mặc bộ đồ đen với chiếc còng tay ở trong phòng giam hiện lên trong tâm trí cô, nước mắt gần như rơi xuống, cô ngước mặt che giấu những giọt nước mắt, vuốt ve mái tóc mềm của Đậu Đậu.
Đậu Đậu tuy còn nhỏ nhưng lại có một trái tim tinh tế và nhạy cảm.
Dường như cậu bé cảm nhận được điều gì đó, cậu bé vươn đầu nhỏ ra khỏi vòng tay cô và nhẹ nhàng hỏi: "Cô Ngọc Anh, khi nào bố sẽ quay lại?" “Anh ấy sẽ trở lại sớm thôi!” Lam Ngọc Anh chống lại cơn đau nhức nhối phát ra từ đáy lòng, dụi mặt nhẹ vào gò má nhỏ nhắn của Đậu Đậu, “Đậu Đậu ngoan, chúng ta hãy đợi anh ấy ở nhà, anh ấy nhất định sẽ quay lại! “Vâng ạ!” Đậu Đậu đáp lại một cách dễ thương.
Đêm khuya, Lam Ngọc Anh mặc dù rất muốn nghe lời anh đi ngủ sớm nhưng vẫn khó đi vào giấc ngủ, mãi đến khi bên ngoài tờ mờ sáng cô mới ngủ được hai ba tiếng.
Sau khi thu dọn quần áo nam thay từ đầu đến chân, cô cẩn thận cho con dao cạo râu đã sờn vào túi xách, thím Lý đứng ở cửa gõ cửa phòng ngủ đang mở.
Ngơ Ngác nhìn Lam Ngọc Anh rồi nhìn đống quần áo, trong lòng có chút khó chịu.
Tuy rằng không biết chính xác chuyện gì xảy ra, nhưng bà biết Hoàng Trường Minh xảy ra chuyện, hiện tại toàn bộ biệt thự đều bị một tầng mây mù che lấp, trong gia tộc này chỉ sợ cũng chỉ có tiểu thiếu gia ngây thơ không biết phiền muộn!
Thím Lý khe khẽ thở dài, bước tới thông báo: "Cô Lam, trợ lý Phan đến rồi!"
Lam Ngọc Anh nhìn lên gật đầu, "Cháu biết rồi, cháu sẽ xuống ngay.
Hoàng Trường Minh chính thức bị bắt giam, Phan Duy đến đây để lấy quần áo đi giặt và gửi vào.
Anh ấy cũng đi cùng luật sư biện hộ.
"Cô Lam, đây là luật sư Vương!"
Phan Duy chủ động giới thiệu với cô, đưa danh thiếp, "Công ty luật Tĩnh Vũ đã hợp tác làm cố vấn pháp luật cho Hoàng Oanh nhiều năm, trước đây có vài vụ tranh cãi được luật sư Vương đảm nhiệm rất tốt.
Luật sư Vương là luật sư giỏi và có tiếng tăm nhất Sài Gòn!"
Sau khi Lam Ngọc Anh nghe thấy điều này, hy vọng đột nhiên bùng lên trong lòng cô, cô nắm chặt tờ danh thiếp nhìn vị khách ngồi đối diện một thân hình mặc tây phục nghiêm chỉnh.
Như thể cảm thấy ánh mắt nóng như thiêu đốt của cô, Luật sư Vương chủ động nói, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
"Vụ án thương mại hiện tại của anh Hoàng có thể nói là rất khó giải quyết! Vụ hợp tác tài trợ đang diễn ra với Tập đoàn Bách Á hiện tại đã dẫn đến bên kia thâm hụt vốn rất lớn, Hoàng Oanh bị nghi ngờ trục lợi bất chính, có thể bị buộc tội gian lận hợp đồng! Bởi vì số tiền liên quan rất lớn, sợ anh Hoàng sẽ bỏ trốn.
Đây cũng là nguyên nhân cảnh sát không thể cho bảo lãnh anh Hoàng!"
Lam Ngọc Anh nghe thấy tiếng nói uyển chuyển của bên kia.
Cô cố gắng kìm nén tâm trạng kích động, hít sâu một hơi, "Luật sư Vương, xin anh nói thật!"
Luật sư Vương nghe vậy giọng nghiêm nghị hơn rất nhiều so với vừa rồi, "Cô Lam, theo những gì tôi biết thì tình trạng bây giờ không lạc quan lắm.
Nếu không có bằng chứng chứng minh anh Hoàng vô tội, một khi cáo buộc được xác nhận, anh ấy sẽ bị kết án!" "Cái đó..." "Nếu là như vậy, những gì chúng ta có thể làm lúc đó là giảm án cho anh ấy càng nhiều càng tốt!"
Lam Ngọc Anh mắt tối sầm lại, cô trực tiếp ngã xuống ghế sô pha.
“Cô Lam, cô không sao chứ?” Phan Duy vội vàng hỏi.
"Không sao, không sao.." Lam Ngọc Anh nắm chắc tay vin.
Thật ra ngày hôm qua khi đến Cục Cảnh Sát, cô đã lên kế hoạch cho tình trạng xấu nhất rồi, nhưng khi nghe luật sư nói từ "kết án", giờ phút này cô vẫn còn bàng hoàng, choáng váng.
Phan Duy theo Hoàng Trường Minh nhiều năm, lúc này anh ấy cũng vô lực, dùng sức nắm chặt bàn tay.
"Làm sao bây giờ, tuy rằng tôi hoàn toàn không tin Tổng giám đốc Minh là người như vậy, nhưng một loạt vụ hợp tác với tập đoàn Bách Á đều là tự tay Tổng giám đốc Minh ký.." Phan Duy chú ý đến đôi môi tái nhợt của Lam Ngọc Anh và nhanh chóng nói: "Nhưng cô Lam đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm ra bằng chứng và giúp anh Minh rửa sạch oan khuất!"
Lam Ngọc Anh yếu ớt gật đầu.
Cô lấy tay đỡ trán, trên trán vẫn còn vương một tần mồ hội mỏng.
Nhưng cô không thể ngồi đợi như thế này, ít nhất cô nên làm gì đó cho anh.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, "Trợ lý Phan, anh có thể đặt vé cho tôi được không?".