Chiếc Bentley màu đen dừng trước cửa Cục Cảnh Sát.
Phan Duy đang ngồi phía trước giúp cô mở cửa xe, Lam Ngọc Anh như bị đánh thức, dùng sức giữ cửa xe đôi chân mềm nhũng của cô mới có thể đứng vững trên mặt đất.
Nhìn lên huy hiệu cảnh sát uy nghiêm, giọng cô như bị bóp nghẹt.
Bốn năm trước, cô bị bắt oan uổng vào cục, lúc trước cô cũng đã cùng Hoàng Trường Minh đến thăm Lam Ngọc Thiên, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Hoàng Trường Minh sẽ bị đưa đến đây.
Cô thất thần như một bãi đất hoang vô tận, gió thổi qua, chỉ còn lại mặt đất khô nứt.
Cô không biết phải làm gì, và cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc chắn rằng người đàn ông của cô đang gặp nguy hiểm.
Trên đường đi, Lam Ngọc Anh luôn giữ chặt điện thoại, gần như có thể vắt ra nước.
Bởi vì trên màn hình có một tin nhắn văn bản đã đọc là do Hoàng Trường Minh gửi tới, chỉ ngắn gọn hai chữ.
“Đừng sợ"
Lam Ngọc Anh cảm thấy hốc mắt đau rát.
Theo những gì Phan Duy nói với cô trước đây, thời điểm gửi tin nhắn đó có thể là lúc anh bị cảnh sát bắt đi.
Cảnh tượng lần trước cô bị bắt cóc hiện ra trước mặt, trên người anh đầy vết thương, rõ ràng anh đang ở trong tình trạng nguy hiểm như vậy, nhưng tất cả những gì anh nghĩ đến chỉ có cô.
Đằng sau hai chữ lạnh lùng kia, Lam Ngọc Anh cảm giác như có thể nhìn thấy đôi mắt đen và sâu ấy.
Hoàng Trường Minh...!"Người bị đưa đến đây thật sự là Tổng giám đốc Minh?".
"Đó đúng là anh Hoàng, người thường xuyên lên báo và tạp chí, trời ơi, thật không thể tin được, anh ta là một trong những người đàn ông mà phụ nữ thành phố Sài Gòn này muốn lấy làm chồng nhất!"
Cục Cảnh Sát mỗi này có người bị đưa đến rồi thả ra là chuyện bình thường, nhưng những người có địa vị như Hoàng Trường Minh, mặc dù đã cố trấn áp tin tức, nhưng vẫn sẽ gây chấn động không nhỏ, đặc biệt là những cảnh sát vừa được cử đi thực tập, đều đang lén lút thảo luận.
"Anh ta có vẻ dính líu đến tội phạm thương mại.
Anh ta được cho là đã bí mật làm rỗng số tiền khổng lồ của đối tác, và số tiền rất lớn có thể đè chết người!"
Một cảnh sát khác xen vào, "Có một tin đồn.
Tôi nghe nói rằng anh ta có xích mích với cha mình và muốn rút khỏi Hoàng Oanh để định cư ở nước ngoài.
Vụ việc lần này thực chất là vì muốn cỗm tiền riêng mang đi nhưng xui xẻo bị bại lộ.."
Một âm thanh truyền đến, một thân người mặc áo dài bóng loáng tiến lên, là Hoàng Kiến Phong.
Em gái Hoàng Thanh thảo và vợ ông ấy là Phạm Mỹ Lệ, hai người đi sau cùng lúc bước lên phía trước để đỡ lấy ông, người sau đó thấp giọng lo lắng hét lên: "Lão gia!" Khi nhận được tin tức như quả b này từ Hoàng Thanh Thảo, Hoàng Kiến Phong đang cho con cá yêu quý của mình ăn trong phòng làm việc thì trực tiếp hất đổ bể cả, ông ấy đã bị sốc đến mức lái xe từ nhà chính nhà họ
Hoàng đến đây ngay.
Hoàng Kiến Phong vung tay lên, muốn tỏ ra mình không sao, chỉ là cảm xúc quá dao động nên nhất thời không phát ra âm thanh.
"Bác tin anh ấy là loại người như vậy sao?"
Đúng lúc này, sau lưng ông ấy đột nhiên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.
Hoàng Kiến Phong không khỏi quay đầu nhìn lại, những gì ông thấy là Lam Ngọc Anh, hình như cũng vừa bước vào, trên mặt cô không còn chút huyết sắc, mặc dù trông cô rất bình tĩnh nhưng bàn tay nắm chặt lại lộ ra nội tâm lo lắng.
“Cây cải nhỏ!” Hoàng Thanh Thảo đi tới vỗ vỗ vai cô, cố gắng an ủi cô.
Hoàng Kiến Phong không khỏi kinh ngạc trước bộ dạng của cô, sau khi nghe câu hỏi của cô, ông ấy gần như lập tức hét lên: "Đương nhiên là tôi không tin!" "Nó là con trai của tôi, tôi làm sao có thể không biết nó là người như thế nào!"
Hoàng Kiến Phong lồng ngực hơi nâng lên rồi hạ xuống, âm lượng cũng cao hơn một chút, áp đảo những tiếng thì thào của các nhân viên cảnh sát.
Dù mối quan hệ của hai cha con bây giờ đang đi vào bế tắc, nhưng dù sao cũng là con ruột của mình, ông đã đặt nhiều hy vọng vào anh từ khi còn nhỏ.
Dù bây giờ có nổi loạn thế nào thì với tư cách là một người cha, ông ấy sẽ tin vào con trai mình một cách vô điều kiện
Lam Ngọc Anh không có đi gặp những cảnh sát đó, mà là nói ra một câu, "Vậy là tốt rồi, về phần người khác nói gì cũng không quan trọng!"
Đúng vậy, không quan trọng!
Hoàng Kiến Phong bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng ấm áp, không ngờ có một ngày ông lại tìm được một chút sự đồng cảm từ cô.
Một nhân viên mặc sắc phục cảnh sát đi về phía họ, dựng thẳng mũ lưỡi trai và hỏi: "Người nào là người nhà của ông Hoàng Trường Minh?" “Là tôi, tôi là cha của Hoàng Trường Minh!” Hoàng Kiến Phong thân cận nhất, bước tới.
Các nhân viên cảnh sát nhìn ông ấy và nói với một vẻ mặt nghiêm khắc: "Ông Hoàng Trường Minh hiện bị tình nghi phạm tội kinh tế và bị nghi ngờ trục lợi bất hợp pháp.
Bây giờ, chúng tôi sẽ giam giữ ông ấy theo luật hình sự!" “Tạm giữ hình sự?” Hoàng Kiến Phong trừng mắt nhìn.
Hoàng Thanh Thảo biểu hiện cũng rất kích động, vội vàng chất vấn họ: "Trường Minh không thể phạm tội, các người có chứng cứ sao?" "Xin các vị hãy yên tâm! Có phạm tội hay không, bộ phận thực thi pháp luật liên quan của chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng!" Vẻ mặt của nhân viên cảnh sát vẫn không thay đổi, thái độ rất nghiêm túc.
“Vậy chúng tôi yêu cầu luật sư bão lãnh nó!” Hoàng Kiến Phong lập tức nói.
“Thật xin lỗi!” Nhân viên cảnh sát lắc đầu, trực tiếp từ chối, “Bởi vì số tiền liên quan rất lớn, ông Hoàng Trường Minh sẽ bị truy tố, vì vậy không được phép bảo lãnh trong khoảng thời gian này!” ".." Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi: "Vậy có thể vào thăm không?" “Có thể!” Nhân viên cảnh sát gật đầu, nhưng lại liếc qua bọn họ, thờ ơ nói: “Nhưng theo quy định chỉ được vào một người.
Các người chọn ai vào?
Những người có thể được thông báo là người thân của
Hoàng Trường Minh, xem ra cho ai vào mới là vấn đề.
Từ lúc xảy ra sự việc đến giờ vẫn chưa có ai nhìn thấy anh, mọi người đều muốn được gặp anh, và muốn biết bây giờ anh có ổn không...!
Lam Ngọc Anh đứng ở phía sau, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cô rất muốn vào xem anh, nhưng bây giờ không chỉ có cô, mà còn có cha và cô của anh đang ở đây, quyết định là ở Hoàng Kiến Phong cha anh.
Nhân viên cảnh sát cau mày thúc giục, "Các vị đã nghĩ xong chưa, là ai vào?"
Hoàng Thanh Thảo không nhịn được lên tiếng: "Anh trai!"
Hoàng Kiến Phong cứng ngắc đứng vài giây, thở dài mệt mỏi, sau đó quay người sang một bên không nhìn Lam Ngọc Anh phía sau, mà bàn tay giơ ra chỉ vào cô, "Được rồi, để cô ấy vào đi!"
Ông biết rằng người mà con trai ông muốn gặp nhất..
chính là cô!
Cũng như lần trước khi anh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật ở bệnh viện, nhất định bây giờ người anh muốn gặp nhất vẫn là cô.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Thanh Thảo vội vàng vui mừng nói: "Cây cải nhỏ, cháu mau vào trong xem Trường Minh đi!"
Lam Ngọc Anh cũng rất ngạc nhiên và nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Hoàng Kiến Phong không để ý đến cô, thay vào đó để vợ ông đỡ ông ngồi xuống hàng ghế dài bên ngoài hành lang.
Lam Ngọc Anh buông bàn tay đang nắm chặt của mình ra, chân cô lại dừng lại, cô nhìn nhân viên cảnh sát và nói với giọng cầu xin "Xin lỗi, tôi có thể vào toilet một chút được không?" “Được!” Nhân viên cảnh sát gật đầu.
Lam Ngọc Anh quay lại và nhanh chóng đi đến toilet bên cạnh..