Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 434: 434: Được Tiện Nghi Còn Khoe Mě!






**********
Chương 434: Được tiện nghi còn khoe mě!
Hoàng Trường Minh vốn đã đen mặt, đột nhiên anh nghe thấy cô nói câu kia.

Trong lúc nhất thời lại thành sững sờ, có vẻ hơi buồn cười.

Ánh mắt anh sáng rực, dường như anh bị ba chữ ngay thẳng kia làm khiếp sợ, vả lại có chút không dám tin.

Yết hầu anh nhấp nhô lên xuống, giọng nói như bị cướp mất nên không phát ra tiếng được.

Lam Ngọc Anh biết anh muốn hỏi gì, cô cười nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong hai con ngươi đen nhánh rồi say sưa lập lại: "Hoàng Trường Minh, em yêu anh"
Có thể đây là lần đầu tiên cô bày tỏ tình cảm với anh thẳng thừng như thế này.

Làm sao có thể không sợ xấu hổ, trên mặt cô đã rất nóng, cô dứt khoát củi đầu chôn mặt trong lòng anh, chỉ để lộ ra hai lỗ tại hồng hồng.

Cuối cùng thì Hoàng Trường Minh cũng tìm thấy giọng nói của mình, anh ôm cô thật chặt: "Ngọc Anh, em có thể lặp lại lần nữa không?" Thật ra không chỉ riêng gì bốn năm trước, cho tới hôm nay thì ở sâu trong lòng anh cũng có chút sợ hãi.

Mặc dù anh chưa từng lộ ra gì quá lố, nhưng anh sợ cô vì chuyện của con trai nên mới bằng lòng ở bên cạnh mình một lần nữa.

Như thế thì đã sao, anh chỉ cần cô có thể ở bên mình là đủ.

Nhưng vừa mới nghe được ba chữ kia, trong lòng anh bị khuấy động thật lâu khó mà bình tĩnh.


"Không nói." Lam Ngọc Anh lắc đầu không đồng ý.

Sau đó mặc kệ anh uy hiếp dụ dỗ ra sao, cô cũng không chịu nói lại.

Lam Ngọc Anh bị anh dùng sức mạnh rất lớn ôm vào lòng, cô nghe thấy nhịp tim anh từ ổn định đến hỗn loạn, bất chợt cảm thấy trái tim hai bên như sát lại gần nhau hơn.

"Ngày mai anh còn phải đi làm, ngủ sớm một chút đi!" Hoàng Trường Minh nghe vậy nhíu mày hỏi: "Hửm, anh còn phải ngủ ở phòng làm việc nữa không?" "Không cần" Lam Ngọc Anh cười bất đắc dĩ.

Người đàn ông này, thật là...!được tiện nghi còn khoe mě! Hoàng Trường Minh không buông cô ra ngay mà đưa tay nâng cằm của cô lên.

Lam Ngọc Anh cũng thuận thể nhắm mắt lại, cô cảm giác được môi mỏng của anh rơi xuống hôn lướt qua, rất nhanh sau đó đã trằn trọc vào sâu.

Cô không tự chủ được mà “ưm” một tiếng rồi mềm nhũn trong lòng của anh, hai tay cô không tự giác ôm vòng eo cường tráng có chút đáp lại anh.

Trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

Lòng bàn tay của Hoàng Trường Minh để sau lưng cô, anh đang chuẩn bị tiếp tục dời xuống dưới thì đột nhiên phát hiện ra gì đó nên lập tức dừng lại tất cả động tác.

Cặp mắt trầm tĩnh của anh chợt mở ra rồi nhìn ra phía cửa.

Ý thức của Lam Ngọc Anh vẫn còn trong trạng thái mê ly, cô không hiểu bỗng nhiên vì sao anh dừng lại.

Cô nhìn theo phía kia đã trông thấy chẳng biết lúc nào cửa phòng ngủ đã bị mở ra một khe hở, có một bóng dáng nho nhỏ chui vào đang dùng hai tay nhỏ che mắt, nhưng lại len lén nhìn qua giữa các kẽ tay: "Tiếp theo hai người muốn làm chuyện xấu sao?"
Trên người Bánh Bao Nhỏ mặc áo ngủ in hình phim hoạt hình, mái tóc hình cây nấm mềm mại của cậu bé rủ xuống trông cực kỳ ngây thơ trong sáng.

".." Vẻ mặt Lam Ngọc Anh đầy lúng túng.

"Khụ, tới đây!" Giữa lông mày của Hoàng Trường Minh cũng rất mất tự nhiên, anh ngoắc tay với con trai.

Bánh Bao Nhỏ vui vẻ chạy tới, mắt to như trái nho đen, nét mặt cậu bé tò mò nhìn qua hai người bọn họ.

Không thể dạy hư trẻ nhỏ nên Lam Ngọc Anh lúng túng không thôi, cô tránh né mà ngồi xổm người dậy nắm chặt hai chân nhỏ của Bánh Bao Nhỏ nói: "Cục cưng, sao cháu không mang dép vào, coi chừng bị lạnh đó!" "Ôi!" Bóng dáng hốt hoảng của thím Lý xuất hiện ở cửa giải thích: "Tôi đã dỗ cậu chủ nhỏ đi ngủ rồi, có thể là nghe thấy tiếng động, biết cô Ngọc Anh trở về mới tỉnh! Tôi còn đang dọn dẹp phòng vệ sinh, không nghĩ tới vậy mà cậu chủ nhỏ lại tự mình chạy ra ngoài!"
Bánh Bao Nhỏ nghĩ cô cãi nhau với bố nên mới ra ngoài, vì thế khi cậu bé biết được cô trở về đã lập tức vén chăn lên chạy tới.

Mặc dù thím Lý đứng ở cửa ra vào, nhưng bà ấy mới nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu.

Làm một người từng trải nên bà ấy có thể ngửi ra bầu không khí trong phòng, mà cậu chủ chỉ quấn một cái khăn tắm, trên mặt cô Ngọc Anh vừa đỏ vừa ngượng, miệng cũng sưng lên.

Rõ ràng cậu chủ nhỏ hấp tấp chạy tới đã làm quấy rầy chuyện tốt.

Lam Ngọc Anh cũng xấu hổ không ngẩng đầu lên được, mắt cô nhìn Bánh Bao Nhỏ, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ách, không sao hết, đêm nay để Đậu Đậu ngủ chung với chúng cháu đi."
Nếu không phải nói câu cho cậu bé ở lại, chẳng phải sẽ đúng với câu tiếp tục làm chuyện xấu của cậu bé sao? Cũng không biết Bánh Bao Nhỏ đã học được nó từ đâu.


"Ôi được thôi!" Thím Lý đồng ý rồi trực tiếp đóng cửa đi khỏi.

Hoàng Trường Minh nhíu mày với đề nghị này của cô, nhưng anh cũng không phản đối.

Anh ôm lấy con trai đặt ở giữa giường.

Lam Ngọc Anh nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh để tắm rồi ôm Bánh Bao Nhỏ nằm trên giường lớn, Hoàng Trường Minh ở bên kia đưa tay tắt đèn.

Bánh Bao Nhỏ quay người trong lòng cô, cậu bé ngáp hai cái là nhắm mắt lại.

Trong bóng tối có một bàn tay to vượt qua Bánh Bao
Nhỏ chạm vào cô.

Lam Ngọc Anh ngượng ngùng nắm chặt.

Trong một căn nhà cũ nát ở phố cổ, khu này đầu năm nay đã bị chính phủ xếp vào nhóm nhà lầu bị hư hỏng, chờ ngày phá dỡ.

Bây giờ còn có người đang ở, nhưng đa số đều là người thuê.

Khoảng cách lầu trên lầu dưới vô cùng gần nhau, trong đó có rất nhiều hẻm nhỏ nối nhau.

Vả lại trước lầu chất đống không ít thứ linh tinh, xe ô tô vốn không vào được mà chỉ có thể chạy xe gắn máy hay xe điện.

Nếu hai bên đều có xe chạy thì cần dừng xe né tránh mới được.

Mỗi tòa nhà đều có tầng hầm, tiền thuê rất rẻ nhưng phòng bị ẩm.

Chỉ có một cửa sổ rất nhỏ, buổi trưa miễn cưỡng mới có ánh mặt trời chiếu vào.


Mỗi ngày Lại Diệp đều ôm đầu gối ngồi dựa dưới cửa sổ, ngơ ngác sống từng ngày.

Mặc dù là ở trong một phòng ngủ riêng, nhưng không gian rất hẹp chỉ có bốn năm mét vuông, kê thêm một chiếc giường cũ kỹ và một cái bàn nhỏ là hầu như đã không còn chỗ đặt chân.

Vả lại vách tường đều bốc mùi mốc meo, có khi còn có thể nhìn thấy côn trùng bò qua.

Dù bà ta bị Lam Khải Dương ly hôn rồi đuổi khỏi nhà họ Lam, chỗ ở cũng tốt hơn nơi đây nhiều.

Nhưng hiện tại bà ta không thể không chịu đựng, bởi vì bây giờ bản thân đang trốn tránh người khác, bà ta phạm tội xúi giục bắt cóc nên cảnh sát đang truy tìm bà ta.

Vì thế ngay cả đi ra ngoài bà ta cũng không dám, cho nên chỉ có thể ẩn nấp ở đây.

Cửa phòng bị gõ vang, có một người đàn ông nhếch nhác trông hơn ba mươi tuổi bước vào ném cho bà ta một hộp cơm nói: "Ăn cơm đi!" "Cho tôi gọi điện thoại đi! Cầu xin cậu!" Lại Diệp lập tức đứng dậy đi qua.

Cầu xin một hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng đồng ý.

Gã ta trở về phòng khách cầm điện thoại tới, đường dây điện thoại treo trên tường bị thòng xuống, gã ta không nhịn được nói câu: "Chỉ có năm phút thôi!"
Lại Diệp vội vàng gật đầu, bà ta ngồi xổm ở góc tường cầm ống nghe lên ấn một dãy số.

Từ ngày bà ta dọn vào đây ở thì đã từng gọi đến số điện thoại này rất nhiều lần, cho nên đã có thể nhớ rõ,
Đường dây được kết nối, Lại Diệp nghe thấy tiếng “tút tút”.

Trong lòng bà ta lo lắng bồn chồn, sợ hãi không ai nghe hoặc là bị từ chối không nhận, cuối cùng cũng đợi được bên kia bắt máy, bà ta kích động trực tiếp đứng lên nói: "Alo, cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi!".