Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 411: Đừng sợ
Hoàng Trường Minh đột nhiên xông vào, khiến cho bọn họ tạm dừng động tác đang làm.
"Mẹ nó, xảy ra chuyện gì!" Gã đàn ông thấp bé chửi.
Người bên cạnh cũng kinh ngạc: "Sao em biết, chỗ này hẻo lánh như vậy, thằng nhóc này sao tìm đến vậy!" Hoàng Trường Minh nhìn xuyên qua đám người kia, nhìn về phía cô, lúc này cục xương ở trên cổ cuối cùng cũng xuống: "Ngọc Anh, em có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?"
Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng mấy chữ cuối vẫn khàn đi.
Lam Ngọc Anh biết, mình khiến anh ấy lo lắng cho mình.
Miệng cô bị bịt kín, không nói được lời nào cả, chỉ có thể không ngừng lắc đầu kêu "ê a", nói cho anh mình không có sao.
Hoàng Trường Minh thấy vậy, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng rơi xuống.
Gã đàn ông hung tợn đứng lên, đi lên phía trước hai bước, hai người đàn ông đi theo phía sau cũng làm ra vẻ: "Tao khuyên mày một câu, đứng có mà cản trở chuyện tốt của anh em, bây giờ xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại, cút càng xa càng tốt, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí!" "Ha!" Hoàng Trường Minh cười lạnh.
Ánh mắt nhìn từng chỗ trên mặt cô, nhận thấy trên má phải của cô cao hơn bên má trái rất nhiều, chắc hẳn đã bị người khác tát vào mặt, nhìn xuống dưới, thấy cổ áo của cô bị xé toạc, nội y bên trong cũng lộ ra, cảnh xuân cũng lộ ra...!
Hoàng Trường Minh nghĩ đến cảnh tượng đám đàn ông vây quanh cô khi anh mới vừa đập cửa bước vào...!Bọn họ lại dám động vào người phụ nữ của anh!
Nếu anh đến chậm một bước...!
Hoàng Trường Minh nắm chặt bàn tay, các đốt ngón tay kêu "răng rắc" vang dội, không thể nén được lửa giận ở trong lòng nữa rồi.
"Đại ca, làm sao bây giờ?" Gã đàn ông hung tợn quay đầu xin ý kiến.
Gã đàn ông thấp bé cười lạnh: "Có thể làm sao? Không phải đã nói trước rồi sao, lấy tiền của người ta, giúp người ta giải trừ tai họa, thằng nhóc này nếu dám xen vào chuyện của người khác, vậy để cho nó nếm thử hậu quả của việc xen vào chuyện của người khác!" "Em nhìn dáng vẻ của nó giống như là người có tài vậy!" Gã đàn ông húng tợn đánh giá thân hình của Hoàng Trường Minh, vẫn luôn cảm thấy anh không giống như là mấy người bảo vệ ở khu trung tâm mua sắm.
"Sợ cái gì mà sợ, chúng ta có nhiều người như vậy!" Gã đàn ông thấp bé nói.
Gã đàn ông hung tợn nghe vậy, cười nói hai người ở đảng sau: "Lão Bốn, lão Năm cùng tiến lên nào!"
Hoàng Trường Minh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ lúc gã đàn ông hung tợn tiến lên, trực tiếp giờ nam đầm bên phải lên, một đấm này rất mạnh, đánh cho đối.
phương phun ra ngụm mẫu lớn và bãi nôn, sắc mặt xuất hiện vết bầm xanh tím, rất lâu mới hoàn hồn lại được.
Sau đó hai người cùng nhau nhào đến.
Cũng giống như vừa nãy, Hoàng Trường Minh cũng không tỏ vẻ sợ hãi, hơi lùi nửa bước về phía sau, tránh được đòn đánh của người thứ nhất, sau đó cầm lấy bả vai của một người khác, một đầm trực tiếp đánh trúng sống mũi của đối phương, lại đạp người thứ nhất ở dưới chân.
Hai người cũng kêu lên thảm thiết, tên đàn ông thứ t cũng chạy đến hỗ trợ.
Nhưng mà Hoàng Trường Minh cũng không sợ, trên mặt mặc dù biến sắc, nhưng cũng không chịu thiệt nhiều, lấy một chọi bốn, tình cảnh ngày càng vô cùng sốt ruột, giáng co mãi không nghỉ.
Gã đàn ông thấp bé thấy anh càng đánh càng hãng, nhưng cũng không có tiến lên trợ giúp, mà chỉ cầm tay của Lam Ngọc Anh đang nằm trên đất nhấc lên.
Sợi dây ở chân cô cũng đã đứt vào lúc đó, nên cô có thể đứng vững được, đang cố gắng trốn thoát, nhưng trên cố lại xuất hiện con dao lạnh như băng kề bên.
Gã đàn ông thấp bé hét với Hoàng Trường Minh, sau đó nói: “Nếu mày dám động đậy gì, tạo sẽ dùng dao cắt đứt cố nó! Không tin thì mày thử nhìn xem!"
Động tác của Hoàng Trường Minh đột nhiên dừng lại.
Nhưng người này giống như là liều mạng, cũng không có để ý có xảy ra án mạng hay không, biểu cảm dữ tợn ở trên mặt cũng không giống như là giả, hơn nữa cho dù là giả, anh cũng sẽ không để cho cô bị thương một tỉ gì.
Hai tay Hoàng Trường Minh buông xuống, tạo điều kiện cho đối phương tấn công.
Bởi vì sự uy hiếp của gã đàn ông lùn, anh cũng không có đánh lại, gã đàn ông hung tợn trước kia bị anh đánh đến hộc máu, tên đó dùng sức nhấc chân, Lam Ngọc Anh trợn tròn hai mắt, tận mắt nhìn thấy anh bị đạp đến cuộn tròn cả người lúc mà mất cảnh giác.
Một đạp này hẳn là dùng mười phần trăm sức lực, mặc dù Hoàng Trường Minh không lên tiếng, nhưng nhíu chặt mày nhìn rất là đau đớn.
"Cầm cái gậy sắt ở cạnh tường, dạy dỗ thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này thật tốt đi!" Gã đàn ông thấp bé hét với đám người kia.
Ngay sau đó, người được gọi là lão Bốn và lão Năm liền chạy đến cạnh tường, cầm mấy cây gậy sắt đến, sau khi chia cho nhau xong, liền chạy đến chỗ Hoàng Trường Minh.
Đừng! Đừng mà!
Hoàng Trường Minh, Hoàng Trường Minh....!
Lam Ngọc Anh âm thầm gào thét ở trong lòng, còn tuyệt vọng hơn cả lúc đám người kia làm nhục cô.
Cô cũng không làm được cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy tên đàn ông kia xông lên, đấm đá loạn xạ lên người anh, còn mấy cây gậy sắt kia cứ rơi như mưa vậy.
Từng tiếng kêu rên truyền đến, không biết đã gãy mấy cái xương sườn rồi.
Hoàng Trường Minh bị đánh nằm trên mặt đất, thân hình của người đàn ông cao một mét tám sáu, lúc này lại cong lại giống như là con tôm vậy, cho dù như vậy, từ đầu đến cuối anh cũng không có kêu lên một tiếng, càng không yếu đuối xin tha.
Giống như là sợ cô lo lắng, cũng giống như anh chính là người đàn ông kiên cường như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, mỗi một giây đều trải qua đau khổ như vậy...!
Gã đàn ông hung tợn bỗng nhiên quay đầu báo cáo: "Đại ca, hình như nó sắp tắt thở rồi!"
Lam Ngọc Anh nghe vậy, trước mắt tối sầm lại, còn thiếu chút nữa là bất tỉnh.
Tầm nhìn ở trước mắt bị nước mắt chặn lại, cô thấy Hoàng Trường Minh dùng tự thế rất suy sụp nằm ở trên đắt, cả mặt cũng chôn xuống đất, giống như là không còn động đậy nữa.
Trái tim co thắt một cái, đau buồn ở trong mắt đã đạt đến cực hạn.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn gã đàn ông thấp bé, nhân lúc tên đó phân tâm, hung ác nhấc chân đạp vào chân của tên đó, sức lực trong tay cũng nhẹ hơn một chút, cô nhân cơ hội này trốn ra, không để ý đau đớn của vết thương rạch bằng dao trên da, điên cuồng chạy đến chỗ Hoàng Trường Minh.
Lúc cô đến gần chỗ anh, có người đàn ông khác tiến lên muốn bắt cô.
Trong nháy mắt, Hoàng Trường Minh không động đậy gì ở trên đất bỗng đứng lên, cầm cây gậy sắt đánh về phía đối phương.
Giống như là uống thuốc tăng lực vậy, bảo vệ cô ở sau lưng, mất có mấy giây đã đánh ngã bốn người kia ở trên mặt đất, thậm chỉ có một người ở trong đó đụng vào tường, bất tỉnh.
Gã đàn ông thấp bé thở hổn hển chửi một tiếng, cầm con dao trong tay, xông về phía Hoàng Trường Minh.
Lúc này Hoàng Trường Minh đang đối phó với hai người đàn ông ở hai bên, căn bản không có để ý có người, mắt thấy con dao kia sắp đâm vào sau lưng anh, lúc Lam Ngọc Anh còn chưa biết phải làm gì, thân thể đã tự động di chuyển, trực tiếp chắn trước mặt anh.
Nhưng con dao không có đâm vào người cô, cách cô chỉ có mất cm, bởi vì Hoàng Trường Minh đã nhanh chóng phát hiện, anh xoay người lại, dùng tay không cầm con dao kia.
Máu chảy một giọt sau đó lại hai giọt, ba giọt bốn giọt, cuối cùng chảy một dòng máu.
Dù thân thể Hoàng Trường Minh không thể đứng thẳng được, nhưng cả người vẫn lộ ra vẻ cứng cỏi, trong mắt anh có rất nhiều tia máu, cầm chắc lưỡi dao trong tay, cắm vào lòng bàn tay mình, ngăn cản đường lui của gã đàn ông thấp bé.
Bởi vì nếu không chịu đựng được, đầu dao nhọn kia sẽ cắm vào trong người cô, sau đó sẽ là toàn bộ cán dao.
Lúc đang chống cự căng thẳng, đột nhiên bên ngoài có một viên đạn khói bắn vào, trong nháy mắt kho hàng mù mịt khói.
"Đại ca, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát!" Gã đàn ông hung tợn nhìn thấy đèn cảnh sát ở bên ngoài lóe lên, sợ hãi nói.
Gã đàn ông thấp bé lập tức buông dao đang cầm trong tay: "Vậy còn nói nhiều làm gì, còn không mau rút lui!"
Không thèm để ý đến anh em lão Năm đang bất tỉnh, mấy người khác run rẩy chạy trốn như đám chuột nhất vậy, chạy hết về phía sau.
Phảng phất, có một giọng nam trung niên quen thuộc đến gần.
"Trường Minh sao rồi?"
Lê Hoài Lâm cùng cảnh sát chạy đến, khi ông ấy nhìn thấy một cảnh này thì hết hồn, vội vàng hỏi.
Giúp cô cởi dây ở sau tay, lấy khăn bịt ở miệng ra, liền nghiêng đầu kêu to: "Mau, gọi xe cứu thương!"
Lam Ngọc Anh quỳ trên mặt đất, cố hết sức ôm Hoàng Trường Minh vào trong lòng, lúc này cả người anh toàn là máu, giống như là cả người đều bị thương, giống như là ngâm mình ở trong thùng sơn đỏ.
"Hoàng Trường Minh, anh đừng có dọa em được không...!
Lam Ngọc Anh nghẹn ngào nói, nước mắt ào ào rơi xuống.
Hoàng Trường Minh mở to hai mắt, giơ tay muốn sờ, nhưng mà cũng không biết nên sờ chỗ nào, đau đến mặt mũi vặn vẹo.
Lam Ngọc Anh thấy anh cả người đều lạnh như băng, khóc rống hỏi: "Anh đau ở chỗ nào? Khó chịu chỗ nào? Nói cho em biết đi!"
Hoàng Trường Minh trông trả lời cô, mà vẫn cố gắng giơ tay, chậm rãi cởi âu phục ở trên người mình ra, sau đó khoác ở trên người cô, che đi chiếc váy bị rách ở trên người cô, sau đó khàn giọng nói ở bên tai cô hai chữ: "Đừng sợ".