**********
Chương 407: Đúng là hồ đồ
Một buổi chiều vào giờ hành chính.
Sau khi Lam Ngọc Anh cho Đậu Đậu ăn cơm trưa xong, cô đi ra khỏi biệt thự một mình.
Chú Lý đỗ xe Mercedes Benz ở trước cửa một quán cà phê khá vắng vẻ.
Cô vừa xuống chưa được bao lâu thì chuông điện thoại vang lên.
Quả nhiên, màn hình bỗng hiện lên ba chữ “Hoàng
Trường Minh”.
Cái người đàn ông này, bám cô đúng là quá chặt.
Sau khi đường dây được kết nối, giọng nói trầm tĩnh của Hoàng Trường Minh vang lên: “Em phải đi gặp ông Lê Hoài Lâm sao?” “Ừ” Lam Ngọc Anh không trốn tránh.
Cô cố ý không nói cho anh biết, vì sợ anh sẽ phản đối, hoặc sẽ đi theo cô.
Mà như vậy thì quá khoa trương trong khi cô chỉ tặng một quyển tiểu thuyết tiếng Đức cho Lê Hoài Lâm thôi mà.
Hoàng Trường Minh ở đầu máy bên kia tất nhiên là không vui vẻ, đối với sự ghen tuông bất kể lúc nào của anh đúng là làm cô dở khóc dở cười.
Khi cô đẩy cửa quán cà phê ra thì tiếng chuông gió vang lên, nên cô tranh thủ nói: “Không nghe anh nói nữa, tôi đi vào rồi! Về rồi hãy nói!”
Nói xong, cô can đảm cúp máy, còn đặt chế độ im lặng.
Quán cà phê nằm trong một con hẻm trong khu phố cổ.
Tuy cửa ngoài nhìn bình thường, nhưng sau khi bước vào thấy có giá sách xếp ngay ngắn, không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Lê Hoài Lâm ngồi trên tầng hai đang mỉm cười với mình.
“Ông Hoài Lâm!” “Cô Ngọc Anh, mời ngồi!”
Lê Hoài Lâm vội vàng chào hỏi cô, rồi chỉ vào chiếc cốc sứ cao màu trắng trước mặt cô: “Vừa rồi tôi gọi một ly cappuccino cho cô, các cô gái trẻ các cô chắc đều thích món này!” “Cảm ơn!” Lam Ngọc Anh cười cảm ơn.
“Cô Ngọc Anh, cô có mang quyển tiểu thuyết tới không?”
Lê Hoài Lâm không đợi cô chủ động đưa ra đã nóng lòng nói, cho thấy ông ấy rất muốn đọc cuốn tiểu thuyết này.
Cô vội vàng gật đầu: “Tôi có mang, tôi đưa cho chú đây!”
Lúc cô lấy nó ra từ trong túi, Lê Hoài Lâm đã duỗi tay ra lấy.
Mở sách ở trong lòng bàn tay ra, ánh mắt ông ấy sáng ngời nhìn chằm chằm, không thể che giấu được sự hưng phấn mà nói: “Thực sự là bản gốc “Qua con mắt của chú hề” tiếng Đức ư, thật tuyệt!” “Do sách đã lâu rồi nên giấy bên trong bị ố vàng giòn.
Hy vọng lúc ông Hoài Lâm đọc thì có thể cẩn thận một chút!” Lam Ngọc Anh cười cười: “Bởi vì...!quyển sách này rất quan trọng với tôi!” “Được, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận!” Lê Hoài Lâm cam đoan rất chân thành.
Lam Ngọc Anh thấy vậy thì cô không lo lắng nữa, vì cô nhìn ra được đổi phương cũng là người yêu sách.
Hơn nữa sau khi nhận sách, ông ấy còn bỏ vào trong túi da rất cẩn thận.
Điều chỉnh lại tâm tình hung phấn, Lê Hoài Lâm nhấp một hợp cà phê rồi hỏi cô: “Cô Ngọc Anh, lần trước lúc nhắc tới quyển sách này, tôi muốn hỏi cô là cô thích quyển tiểu thuyết này hay là xem phim hơn?”
Lam Ngọc Anh giải thích: “Thực ra quyển sách này, là tôi...!“ “Chồng à, anh nhàn nhã đi uống cà phê như vậy mà sao không gọi em?" Còn chưa nói câu tiếp theo xong thì cắt ngang bởi một giọng nữ trải đời.
Chỉ thấy một quý bà thanh lịch đang bước lên cầu thang, tóc búi cao.
Thoạt nhìn trông bà cao ngạo không dễ tiếp cận, trên tay còn cầm một chiếc túi hàng hiệu.
Người tới không lành.
Lam Ngọc Anh cau mày khi nhìn thấy bà.
Vì đó là mẹ của Lê Tuyết Trinh...!
Tuy số lần gặp mặt cũng không nhiều, nhưng bốn năm trước bà Lê này đã để lại ấn tượng không tốt lắm cho cô.
Lần đầu tiên là thêm mắm dặm muối trước mặt Hoàng Kiến Phong ở nhà họ Hoàng, lần thứ hai là lúc gặp nhau ở trung tâm thương mại bà gặng hỏi tình hình gia đình cô không chút tôn trọng nào...!
Hơn nữa, cô có thể chắc chắc đối phương không hề khoan dung rộng rãi giống Lê Hoài Lâm.
Vả lại, mối quan hệ bây giờ của cô và Hoàng Trường Minh cũng khiến tìnhcảnh của cô lúc này hơi khó xử.
Nguyễn Hồng Mai đi tới bên bàn, khi thấy cô bà cũng rất kinh hãi.
“Là cô!”
Lê Hoài Lâm nhíu: “Hồng Mai, bà cũng quen biết cô
Ngọc Anh?” Nguyễn Hồng Mai chăm chú nhìn chằm chằm Lam Ngọc Anh, bàn tay xách túi siết chặt lại.
Buổi trưa, Lê Hoài Lâm nhận được một cuộc điện thoại, và có để lộ chút tiếng nói nên bà có thể nghe ra đầu bên kia là một giọng nữ trẻ tuổi.
Dựa vào trực giác nhạy bén trời sinh của phụ nữ, trong chốc lát bà trở nên lo lắng.
Hơn nữa trước đó con gái bà Lê Tuyết Trinh đã lén nói với bà, chồng mình và Lam Ngọc Anh từng qua lại rồi...!
Cho nên bà đâu còn tâm trí đợi ở nhà, bèn lập tức bảo tài xế lái xe đi theo theo dõi.
Khi thấy hai người họ ngồi đối mặt nhau mà nói cười, trong lòng bà vô cùng khủng hoảng! “Tôi có thể không biết sao!” Nguyễn Hồng Mai cười lạnh một tiếng: “Hoài Lâm, vì sao ngày nào con gái chúng ta ở nhà cũng trà không nhớ cơm không nghĩ, không phải ông không biết? Chính là cô Ngọc Anh này năm lần bảy lượt cướp rể hiền chúng ta coi trọng!” “Chuyện này tôi biết, chúng ta là người lớn thì không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của người trẻ!” Lê Hoài Lâm nhẹ nhàng nói.
“Hoài Lâm!” Nguyễn Hồng Mai rất tức giận với thái độ của ông ấy: “Tuyết Trinh là con gái ông, sao ông lại nói giúp người ngoài!”
Dù sao cũng là mình hẹn Lam Ngọc Anh ra ngoài vì muốn mượn sách, ông ấy không muốn khiến cô quá khó chịu nên ông ấy nhìn về phía vợ với vẻ không vui: “Hồng Mai, tôi và cô Ngọc Anh có chuyện cần bàn, bà về trước đi!” “Không được!” Đương nhiên Nguyễn Hồng Mai không chịu, bà chỉ tay vào Lam Ngọc Anh và nói: “Tôi không cho phép ông và cô ta gặp nhau!” “Hồng Mai, từ bao giờ bà lại vô lý như vậy!” Lê Hoài Lâm cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn bà.
Nguyễn Hồng Mai rùng mình, vì sau bao nhiêu năm vợ chồng tương kính như tân, bà chưa từng bị ông ấy chỉ trích như vậy.
Nhưng lúc này bà lại không thể chịu thua, nên cố ý cười lạnh nói: “Ha ha, tôi nói không cho phép là không cho phép! Cô Ngọc Anh này có lòng ham muốn quá lớn, ăn trong chén còn nhìn trong nồi.
Sao nào, cướp đoạt vị hôn phu của con gái tôi còn chưa đủ, bây giờ còn qua đây cướp đoạt chồng tôi!” “Bà...” Sắc mặt Lam Ngọc Anh trắng nhợt.
“Bà câm miệng cho tôi, đúng là hồ đồ!” Giọng nói tức giận của Lê Hoài Lâm vang lên đầu tiên.
Nguyễn Hồng Mai châm chọc: “Ông thẹn quá hóa giận cái gì? Hoài Lâm, tôi thấy ông già rồi, bắt đầu để ý gái trẻ rồi!” “Cô Ngọc Anh người ta cùng tuổi con gái chúng ta, bà lại đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Tôi là hạng người gì chẳng lẽ bà còn không rõ, đừng để tôi nghe thấy mấy câu không nên nói từ miệng của bà, có phần!” Lê Hoài Lâm từ vị trí đứng lên, hơi tức giận.
“Ông là ra sao đương nhiên tôi biết rõ, kết hôn được hơn hai mươi năm, Lê Hoài Lâm, ông có lỗi với tôi!” Nguyễn Hồng Mai nói mãi không dứt, trong miệng liên tục thốt ra những lời khó nghe: “Bây giờ ông lại còn bị gái trẻ mê hoặc! Chạy đến cái loại quán cà phê tình cảm này hẹn hò.
Phì, hai người đúng là không biết xấu hổ! Cô Ngọc Anh, xem ra trẻ con không có mẹ dạy có khác, không có liêm sỉ!” “Nguyễn Hồng Mai!” Lê Hoài Lâm tức giận gào lên.
Không thể ở lại lâu hơn, vì sợ vợ mình càng nói càng khó nghe, nên ông ấy lúng túng nhìn về phía Lam Ngọc
Anh: “Xin lỗi cô Ngọc Anh, hôm nay trước hết cứ như vậy đã, sách tôi xem xong sẽ trả lại cho cô!” “Được...!Lam Ngọc Anh gật đầu một cách miễn cưỡng.
Nguyễn Hồng Mai không tiếp tục kêu gào nữa vì mục đích của bà đã đạt được, bà không muốn chồng mình và Lam Ngọc Anh ở cùng nhau.
Bà cứ mặc cho Lê Hoài Lâm dắt cánh tay mình ra khỏi quán cà phê rồi ngồi lên xe rời đi.
Lam Ngọc Anh đợi vài phút rồi mới đứng dậy đi xuống tầng.
Cô không gọi điện thoại cho chú Lý, vì cô nghĩ nơi này gần chung cư nên có thể tiện thể đến nhà bạn thân của cô Trương Tiểu Du.
Vì vậy cô ra đường thì vẫy xe.
Hành động vừa rồi của Nguyễn Hồng Mai khiến cô rất khó chịu, nhưng cô không muốn để ý tới vì cây ngay không sợ chết đứng, mà là cô đang nghĩ đến chuyện khác.
Giống như lần cô đụng mặt ở cửa nhà hàng ngày hôm đó, phản ứng của Lê Tuyết Trinh khi nhìn thấy cô và Lê Hoài Lâm rất giống Nguyễn Hồng Mai.
Hai mẹ con họ đều rất giật mình và còn hơi hoảng hốt...!
Trong lúc đang ngây ngẩn, một chiếc xe ô tô lặng lẽ mà dừng lại bên cô.
Lam Ngọc Anh nghĩ mình chắn đường xe nên cô định đi về phía trước hai bước để đón xe.
Nhưng vừa mới bước được bước, một bản tay đột nhiên vươn ra từ cửa xe kéo cổ vào trong xe rất thô lỗ, sau đó còn dùng khăn tay bụm miệng cô lại..