Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 401: Cô có thể cứu con gái của tôi sao
Lam Ngọc Anh cau mày như cũ, mặc dù trong lòng có hơi không đành lòng nhưng biểu hiện trên mặt thì không có gì thay đổi.
"Cô cầu tôi cũng không có ích gì." Cô bình tĩnh nói.
Dù sao mình cũng không phải thánh Mẫu, càng không phải là chúa cứu thế.
"Sao lại không có tác dụng, Ngọc Anh, cô thật sự sẽ nhẫn tâm như vậy à! Ngọc Thiên còn trẻ như vậy, còn chưa lấy chồng, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn con bé ngồi tù sao? Ngọc Anh, tôi biết, cô là lương thiện nhất, coi như phát lòng từ bi đi, buông tha cho con bé lần này!" "Tôi cũng nói hết lời rồi, tốt xấu gì con bé cũng là em gái của cô, không phải chỉ làm sai một chút thôi sao, để con bé nói xin lỗi với cô không được sa, hiện tại tôi cũng không để ý tới hiềm khích lúc trước mà quỳ xuống xin cô, sao cô có thể không cố tha thứ cho người ta một lần nữa chứ! Con gái của tội không thể ngồi tù, nếu không cả đời này coi như bị hủy sạch rồi, cô đi với tôi tới đồn cảnh sát đi, đi, nói Ngọc Thiên là em gái của cô, tất cả chỉ là hiểu lầm căn bản không có việc gì lớn cả!"
Lại Diệp càng nói càng kích động, giống như là bộc lộ hết chân tình, một bên nước mắt một bên nước mũi chảy không ngừng.
Lam Ngọc Anh biết tâm tư của người làm mẹ nên có hơi e ngại, chỉ là càng nghe càng không nhịn được mà nổi giận: "Cô ta không chỉ đơn giản là gây chuyện rồi bỏ trốn không, cô ta còn có ý định giết người! Tôi đã nói qua, bà cầu xin tôi cũng vô dụng, tôi không thể tha thứ cho cô ta nữa,cảnh sát cũng sẽ không buông tha cho cô ta!" "Luật pháp tuy thưa nhưng mà khó lọt, Lam Ngọc Thiên không phải là con nít, cô ta vì nên chịu hậu quả cho hành động sai trái của mình!"
Lại Diệp căn bản là không thèm nghe, ôm chặt bắp đùi của cô không buông, chinh là hung hăng ôm cô để cầu xin cô tha thứ bỏ qua cho Lam Ngọc Thiên, hy vọng cô sẽ mềm lòng, giống như đã hạ quyết tâm nhất định phải ăn thua đủ với cô.
Dù sao ở đây cũng là cổng sở cảnh sát, xe dừng lại ở quen đường và cũng có không ít người qua lại, đều nhìn về phía các cô.
Lam Ngọc Anh không tránh thoát, biểu hiện trên mặt cũng có chút lo lắng, không biết nên tránh thoát như thế nào.
"Biến đi!"
Bỗng dưng một tiếng quát khẽ vang lên.
Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, liền thấy Hoàng Trường Minh bước vội tới đây.
Kéo lấy cổ áo của Lại Diệp, một tay đưa ra liền hất người kia ra xa, giọng nói hung ác nham hiểm: "Cách xa vợ chưa cưới của tôi ra một chút!"
Làm gì mà Lại Diệp có thể hết hy vọng chữ, bà ta đã không còn để ý tới hình tượng của mình nằm sấp qua rồi lại muốn nhào tới lần nữa.
Hoàng Trường Minh cơ thể cao lớn ngăn cản phía trước người cô, ánh mắt giống như là tòa núi băng bị phủ bụi nhiều năm lạnh tới kinh người, duỗi ngón tay ra chỉ về phía Lại Diệp: "Đây là cảnh cáo của tôi dành cho bà, nếu còn tiếp tục dây dưa nữa, tôi liền đem bà vào trong sở cảnh sát luôn để bà có thể làm bạn cùng con gái mình!"
Lại Diệp nghe xong thì lập tức ỉu xìu quỳ ngay tại chỗ.
Sau lưng là sở cảnh sát, bà ta sợ anh sẽ làm thật, trong lúc nhất thời cũng quên lên tiếng và phản ứng lại.
Hoàng Trường Minh kéo cả người cô đi tới chỗ ghế phụ: "Lên xe đi, chúng ta trở về!" "Ừ!" Lam Ngọc Anh gật đầu.
Không nhìn Lại Diệp thêm lần nào nữa, cô ngồi vào trong xe, củi người thắt lại dây an toàn.
Chiếc Land Rover màu trắng chạy ra ngã tư đường, bắt đầu hợp lại với đường trên đại lộ, cảnh tượng hai bên đường phố không ngừng lướt qua cửa sổ xe.
Lam Ngọc Anh ngồi ở vị trí ghế phụ, thỉnh thoảng lén ngắm nghía người bên cạnh một chút, bên tai giống như còn vang lên lời anh nói với Lại Diệp, để người kia cách xa cô một chút, mà còn gọi cô là vợ sắp cưới.
Trong nhà tối hôm qua, anh cũng thay đổi và từng nói như vậy.
Lam Ngọc Anh giơ tay trái lên,vuốt chiếc nhẫn kim cương bên ngón vô danh của mình, trong lòng từng trận ngọt ngào xông Hoài Lâm.
"Đã nhìn đủ chưa?"
Ngay lúc cô lại lén liếc nhìn anh lần nữa, lại bị Hoàng Trường Minh bắt tại trận.
Lam Ngọc Anh mặt mày đỏ ửng nhưng lại phủ nhận nói: "Ai thèm nhìn anh." Hoàng Trường Minh nhưởng cao lông mày, trong mắt lấp lánh toàn là ánh sáng ranh mãnh.
Sau đó một đường đi về, Lam Ngọc Anh sẽ anh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nên không được tự nhiên lắm, oán trách liếc anh một cái rồi duỗi ngón tay áp út ra: "Nào có kiểu người như anh chứ, cầu hôn ngay cả hoa tươi cũng không có, còn chưa có quỳ xuống nữa vậy mà trực tiếp mang nhẫn lên cho người ta luôn rồi!" "Em thích kiểu như vậy sao?" Hoàng Trường Minh nghe vậy hơi cau mày hỏi.
"Con gái thì ai mà không thích chứ." Lam Ngọc Anh có hơi ngượng ngùng.
Lông mi chớp chớp, khóe mắt lại nhịn không được liếc qua nhìn anh, bên trong ẩn chứa tia chờ mong nho nhỏ.
"Anh không làm được." Hoàng Trường Minh im lặng suy nghĩ một chút thì nói như vậy, chuyển động tay lái cho xe đậu vào vệ đường trước cổng biệt thự, mà anh thì một tay cầm lái một tay nắm tới tay cô, hơi thở nóng hổi nói: "Nhưng mà, ngược lại anh có thể cho em một cái cầu hôn trên giường thật tốt đấy" ...!Lam Ngọc Anh lắc đầu như trống bổi.
Hạ giọng nặng nề ngay từ quan trọng như vậy, cô có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là anh có ý gì.
Dừng lại trước cửa biệt thự, nhìn chiếc xe Land rover màu trắng dần dần dần khuất khỏi tầm mắt, nhiệt độ trên mặt Lam Ngọc Anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu biến hết, xoay người đi vào biệt thự, gió nhẹ thổi qua, từ đầu tới cuối khỏe miệng cô vẫn giương lên nụ cười ngọt ngào.
Đổi lại cảnh tượng bên kia ở sở cảnh sát, Lại Diệp vẫn ngồi chật vật dưới đất giống như lúc họ vừa đi.
Không nghĩ tới bà ta đã hạ thấp thân phận như vậy để đi cầu xin rồi mà cũng không có tác dụng gì, ngoại trừ oán hận Lam Ngọc Anh thấy chết không cứu còn có sự bất lực nhiều hơn.
Từ nhỏ Lại Diệp đã coi Lam Ngọc Thiên là hòn ngọc quý trên tay mà cưng nựng, ha mẹ con luân lạc tới tình trạng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lam còn chưa tính, hiện tại con gái lại bị nhốt ở sở cảnh sát, bà lại hoàn toàn không biết nên làm cái gì.
"Nếu như bà muốn con gái mình không sao cả thì cầu xin cô ấy không có tác dụng gì đâu!"
Sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nữ mềm nhẹ.
Lại Diệp quay đầu, thấy được một cô gái trẻ dáng người cao gầy xinh đẹp, mà mỗi khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất hơn người rất giống với tiểu thư con nhà giàu, cẩn thận nhìn lại thì thấy rất quen mắt, rất nhanh bà ta liền nghĩ ra là ai: "Cô là cô Lê sao?" "Dì à, trước tiên dì đứng lên trước đã!" Lê Tuyết Trinh mỉm cười, tiến lên đỡ cánh tay bà ta.
Cô ta và Hoàng Trường Minh là chân trước chân sau đi tới sở cảnh sát xem xét, màn vừa rồi tự nhiên cô ta thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không có tiến lên, từ đầu tới cuối vẫn ngồi trong xe xem kịch vui mà thôi, lúc này mới không nhanh không chậm mà đi tới.
Lai Diệp lúng túng đứng lên, phủi bụi trên người một cái, nhanh chóng sửa sang lại diện mạo của mình.
"Cô Lê Tuyết Trinh, cô có thể cứu con gái tôi sao?" Buổi chiều ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi sáng.
Cuối cùng Lam Ngọc Anh cũng để khăn tắm vào trong vali, rồi cẩn thận kiểm tra lại xem có bỏ sót thứ gì không, sau đó thì kéo khóa kéo lên.
Đậu Đậu không chờ kịp mà không ngừng đảo quanh bên người cô: "Ngọc Anh, có thể xuất phát rồi chứ a?"
Theo nhiệt độ không khi lên cao, càng ngày càng nóng, hôm nay cô dự định dẫn Đậu Đậu đi bể bơi, vừa nghe được đi bơi, Đậu Đậu liền vui sướng không thôi, ăn cơm trưa xong thì không thể chờ đợi được mà nhảy nhót.
"Ừm!" Lam Ngọc Anh cười gật đầu.
Năm Đậu Đậu đi ra khỏi biệt thự, cậu bé rõ ràng rất vui sướng hai con mắt lấp lánh, ngồi yên trên ghế ngồi, hai chân nhỏ không ngừng lắc lư.
Chủ Lý vừa vội vàng đem hành lý ra khỏi biệt thự không bao lâu thì đột nhiên điện thoại của Lam Ngọc Anh vang lên.
Nhìn tin nhắn trên màn hình báo, cô run lên cười tiếp nhận: "Alo, sao vậy Diệp Tấn?".