**********
Chương 399: Tất cả đều là tại cô
Lam Ngọc Thiên cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, hai tay đan chặt vào nhau.
Cô ta hoảng sợ củi đầu lẩm nhẩm mấy câu: “Tôi nào có biết được, lúc đó đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ là tôi quá sợ hãi mà thôi.” “Cô chỉ cần nói một câu rằng cô quá sợ hãi là mọi chuyện coi như xong sao?" Lam Ngọc Anh cảm thấy chính mình sắp bị lửa giận thiêu đốt, giọng nói cũng hơi nâng cao đôi chút: "Lam Ngọc Thiên đó chỉ là một đứa trẻ, là một sinh mạng đó.
Cô chỉ biết rằng nếu như mình không có phát hiện kịp thời thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Tôi biết tôi không đúng khi đụng phải người khác rồi bỏ chạy, không phải tôi vừa mới nói sao, là do tôi quá sợ hãi! Hơn nữa không phải bây giờ đứa bé đó đã bình an vô sự rồi sao?" Lam Ngọc Thiên hạ thấp giọng, nói xong lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Trường Minh đang đứng bên cạnh, sau đó run rẩy khóc thút thít: “Anh Trường Minh em không có cố ý, anh đừng cho cảnh sát bắt em được không? Nể phần tình cảm mà em dành cho anh, anh hãy coi như em chỉ làm sai một chuyện có được không?" “Lam Ngọc Thiên
Hoàng Trường Minh cuối cùng chậm rãi lên tiếng.
Thấy anh gọi tên mình, Lam Ngọc Thiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, cho rằng mình đã thật sự khiến anh động lòng.
Ai ngờ anh lại chỉ cười lạnh lùng rồi trầm giọng nói: “Cô thật sự chỉ gây tai nạn xong rồi bỏ chạy sao?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của cô ta bỗng cứng ngắc lại, nhanh chóng cụp mắt xuống rồi vừa khóc vừa không ngừng lặp lại: “Anh Trường Minh em xin lỗi, anh tha thứ cho em đi mà.
“Tha thứ?” Hoàng Trường Minh nheo mắt rồi lặp lại hai chữ này, sau đó môi mỏng khẽ mím, giọng nói trầm hơn trước đôi chút: “Cô cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cô sao? Lam Ngọc Thiên, biển số xe của chiếc xe máy điện mà ngày hôm đó cô lái đã được cố ý che lại, hơn nữa video giám sát trước khi vụ việc xảy ra cho thấy cô đã đi dạo quanh khu vực lân cận của biệt thự, sau khi Đậu Đậu ra khỏi nhà cô vẫn luôn đi theo sau cậu bé, khi băng qua đường cô nhấn ga lao thẳng về phía nó, đâm ngã xong lại nhìn xem xung quanh có ai không rồi bỏ chạy khỏi hiện trường.
Vẻ mặt của cô ta không khỏi trở nên hoảng hốt, giữa đôi mày đều ngập tràn sự sợ hãi.
Trong lòng Lam Ngọc Anh chợt buốt lạnh khi nghe thấy những điều này.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng lời nói của Hoàng Trường Minh, cô lập tức hiểu ra ý tử của anh.
Nếu như chỉ là một người đưa cơm bình thường hay là nhân viên chuyển phát nhanh thì cũng thôi đi, nhưng lại là Lam Ngọc Thiên, mà hàng loạt hành động mà cô ta đã làm căn bản không phải là một sự cố ngoài ý muốn đơn giản, mỗi bước đều đã lên kế hoạch sẵn và hoàn toàn có chủ ý.
Lam Ngọc Anh mở to mắt không dám tin nhìn về phía Lam Ngọc Thiên rồi hỏi: “Lam Ngọc Thiên tại sao cô phải làm như vậy?”
Đôi tay run rẩy của cô ta càng siết chặt hơn, khiến chiếc còng tay phát ra từng tiếng vang.
Ánh sáng trong mắt cô ta nhanh chóng chớp động, tựa hồ đang suy nghĩ hay cân nhắc điều gì đó, một lúc lâu sau vẫn không hề lên tiếng, sau đó con người trong mắt dần dần giãn ra.
“Tất cả đều là tại cô.
Lam Ngọc Thiên đột nhiên hét lên, trừng mắt đầy cay nghiệt: “Lam Ngọc Anh tôi hận cô! Tôi hận cô đến chết!” “Nhờ ơn của cô mà tôi vốn là con gái nhà họ Lam giàu có hiện tại lại lưu lạc đến độ phải đi làm nhân viên phục vụ rửa bát cho nhà hàng.
Trước kia đi tới đâu cũng có người yêu chiều, nếu như không phải vì cô thì làm sao tôi sẽ biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như bây giờ chứ! Còn có mẹ tôi, chúng tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Lam cũng đều vì cô.
“Cô dựa vào cái gì mà có thể sống tốt hơn tôi chứ, lại khiến anh Trường Minh mê như điều đổ đến nỗi trong mắt chỉ có mình cô! Cô hỏi tôi tại sao lại làm như vậy ư, đương nhiên là vì trả đũa cô rồi! Cô hại tôi trở thành dáng vẻ ngày hôm nay, tôi ước gì có thể giết chết nghiệt chủng mà cô sinh ra, để cho cô đau khổ khóc hết nước mắt, như vậy tôi mới có thể vui sướng được! Có trách thì phải trách tên nhóc đó mệnh cứng, bị tôi đâm mạnh như vậy mà nó cũng không sao.
Giọng nói của cô ta ngày càng bén nhọn, trong ánh mắt tràn ngập sự hận thù.
“Lam Ngọc Thiên, cô đúng là điên rồi!" Lam Ngọc Anh nhìn cô ta mà không thể nói lý.
Hoàng Trường Minh vươn tay ra giữ lấy cô, lạnh lùng liếc nhìn cô ta với sắc mặt hung ác rồi chỉ vào một chỗ: "Ở đây có ghi hình làm bằng chứng, cảnh sát phụ trách án này sẽ tiến hành xử lý thêm, không cần phải quan tâm đến kẻ điên này.
Anh nói xong dắt tay cô rời đi.
Khi đóng cửa lại Lam Ngọc Anh còn quay đầu lại nhìn Lam Ngọc Thiên.
Cô ta đeo còng tay ngồi ở đó, đôi mắt tràn ngập căm hận nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí vành mắt đều xếch lên, mái tóc hai bên rối tung khiến cho khuôn mặt càng thêm vặn vẹo.
Ngoài tội gây tai nạn rồi chạy trốn còn cộng thêm tội cố ý giết người.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn biểu cảm hờ hững lạnh lùng của Hoàng Trường Minh, giống như những gì anh đã nói trước khi đẩy cửa, biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ cần tìm một luật sư giỏi, e rằng sẽ không cho Lam Ngọc Thiên dễ dàng ra khỏi tù.
Hoàng Trường Minh thấy vậy đổi tư thế ôm lấy vai cô, đôi môi mỏng ghé sát tai cô: “Loại người như vậy đều là do cô ta tự tìm lấy “Ừ, em biết.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Sau khi hai người cảnh sát trước đó quay lại, cánh cửa trước mặt đóng lại, cô cảm thấy lòng bàn tay mình đã lầm tấm mô hội.
Không phải là vì cô sợ hãi mà chỉ cảm thấy lòng người khó lường, lại sẽ cố ý giết hại một sinh mệnh nhỏ bé như nụ hoa chớm nở, ra tay độc ác như vậy, trong lòng cô thậm chỉ còn tức giận nghĩ rằng để cho cô ta ngồi tù mọt gông cũng không có gì quá đáng.
Sau khi rời phòng thẩm vấn, hai người ra khỏi đồn cảnh sát.
Vừa bước ra đến cửa một bóng người mảnh khảnh từ phòng làm việc bên phải đi ra.
“Trường Minh!”
Một giọng nữ dịu dàng vô cùng quen thuộc.
Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh cùng ngoái đầu lại nhìn, quả nhiên là một gương mặt không hề xa lạ.
Hôm nay Lê Tuyết Trinh ăn mặc rất giản dị và thanh lịch, cô ta mặc một chiếc váy dài màu trà cùng với đôi giày bệt, hầu như để mặt mộc, không biết có phải là vì lý do này hay không, trông cô ta gầy và tiều tụy hơn trước đây rất nhiều.
Lam Ngọc Anh bỗng nhiên nhớ tới những lời của Lê
Hoài Lâm đã nói trước đó, nói rằng cảm xúc của cô ta vẫn luôn ủ dột.
Đây là lần chính thức gặp gỡ đầu tiên với Lê Tuyết Trinh khi cô làm hòa với Hoàng Trường Minh.
Lam Ngọc Anh không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào, nếu như nói trong lòng không có một chút ăn năn nào thì là giả, xét cho cùng bất kể là bốn năm trước hay là bốn năm sau, dù là mối quan hệ trực tiếp hay gián tiếp thì chính mình đã hủy hoại hôn ước của bọn họ hai lần.
Bởi vì nếu không có cô thì Hoàng Trường Minh người mất trí nhớ của bốn năm sau có lẽ đã kết hôn với Lê Tuyết Trinh rồi, nhưng những chuyện mà cô ta đã từng tìm cô để nói hay làm với cô, bao gồm cả việc lừa dối mang thai, đối phương chắc chắn sẽ không vô hại hay không hề có tâm tư xảo quyệt như vẻ bề ngoài tao nhã và khí chất như vậy.
Hoàng Trường Minh khẽ cau mày lại khi nhìn thấy cô ta: “Sao em cũng ở đây vậy?" “Bạn của em lúc trước có bị mất đồ đến đây báo án, hôm nay em qua để giúp đỡ xử lý” Lê Tuyết Trinh cười giải thích sau đó liếc nhìn vào bên trong, ngập ngừng một chút rồi nghiêm giọng nói: “Đúng rồi, khi em vừa tới tình cờ nhìn thấy Lam Ngọc Thiên bị bắt nên có tìm hiểu tình hình từ phía cảnh sát, Trường Minh chúng ta có thể đơn độc nói hai câu được không?”
Khi cô ta nói những lời này ánh mắt nhìn chăm chú, trong đó vẫn còn vẻ si tình khó mà che lấp.
Lam Ngọc Anh nghe thấy vậy không khỏi nhìn theo ánh mắt đó cùng ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Trường Minh..