Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 393: Anh Đều Nghe Theo Em!






**********
“Mặc dù sau này em mới biết quan hệ cha con giữa ôngLê Hoài Lâm và cô Lê Tuyết Trinh, nhưng ông Hoài Lâm là ông Hoài Lâm, Lê Tuyết Trinh là Lê Tuyết Trinh, em không có ý định gộp họ lại!” Sau khi Lam Ngọc Anh nói xong, không nhịn được bổ sung thêm hai câu: “Hơn nữa ông Hoài Lâm mang đến cho người khác cảm giác rất thân thiết, tiếp xúc với ông ấy vài lần, em cảm thấy ông ấy là một người rất có sức hút và rất dễ gần!”
Khi cô mới biết thân phận của đối phương, cô đã cố gắng tránh tiếp xúc nhiều nhất có thể.

Nhưng mỗi lần gặp gỡ, Lê Hoài Lâm khiến cô không thể nào ghét được, đặt biệt là lời nói cuối cùng của ông ấy, không hề lạnh nhạt vì quan hệ giữa cô và Hoàng Trường Minh, dù sao cũng rất có lý, cô càng chắc chắn phong độ và nhân phẩm của đối phương”
Hoàng Trường Minh đang nổ máy, nghe lời nói của cô, anh đột nhiên đạp phanh.

Lam Ngọc Anh rướn người lên phía trước, suýt bị đoạ vào trán, may mà cô phản ứng kịp, giơ tay nắm lấy tay vịn phía trên.

Giọng nói nguy hiểm của Hoàng Trường Minh ở bên cạnh truyền đến: “Em nói xong chưa?” “Nói xong rồi.” Lam Ngọc Anh nuốt khan
Nhìn thấy anh khởi động lại xe, nhớ tới trước đây anh đã từng thảo luận về vấn đề này khi mất trí nhớ, cô dở khóc dở cười nói: “Hoàng Trường Minh, đừng nói là anh nghĩ khẩu vị em nặng vậy nhé! Ông ấy là bố của Lê Tuyết Trinh, em chỉ xem ông ấy là một người bậc cha chú mà thôi!”
Hoàng Trường Minh nghe vậy, lại nói một cách kỳ quái: “Không phải lúc trước em thích Nguyễn Phong sao, anh ta cũng lớn hơn em rất nhiều tuổi đó!”
Lam Ngọc Anh khép miệng lại.

Chiếc Land Rover lái dọc bờ sông, gió sông mát rượi thổi vào khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lúc này trời dã ngả bóng, ánh đèn trên cầu, bờ sông phía xa xa trông rất đẹp.


Lam Ngọc Anh luôn bí mật quan sát biểu cảm của anh, thấy anh từ đầu đến cuối luôn nhìn thẳng, không nhịn được vươn tay ra chọc chọc anh.

Cô thấy anh không quan tâm mình, lại tiếp tục chọc.

Cuối cùng cũng có phản ứng, anh hung dữ trừng mắt nhìn cô, cô không hề sợ hãi mà lại rất thích thú, nghĩ lại những lời mà lần trước anh nói ở sân bay, cô cố ý nói: “Hoàng Trường Minh, anh có cần dừng xe phía trước mua một chai giấm không?”
Khóe môi Hoàng Trường Minh giật giật vài cái.

Vốn dĩ chỉ là trêu chọc, không ngờ một lúc sau chiếc xe liền ngừng lại.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, kinh ngạc hỏi: “Hoàng Trường Minh, không phải anh muốn mua thật đấy chứ.

Mua cái con khỉ
Hoàng Trường Minh liếc cô một cái, sau đó nhếch mỗi nói: “Đêm nay chúng ta không quay về nữa, trước khi xem phim anh đã gọi cho thím Lý rồi, khỏi mất công tối nay em phải ngủ với Đậu Đậu rồi mới đến!”
Lam Ngọc Anh nghe vậy, không hề phản bác.

Rõ ràng là anh đã lên kế hoạch cả rồi, hơn nữa cô đã đã đồng ý cùng anh ra ngoài tận hưởng thế giới riêng của hai người nên phải làm đến cùng, tạm thời chỉ có thể xa bảo bối một hôm.

“Vậy chúng ta đi đâu?” Cô thắc mắc.

“Ở khách sạn này” Hoàng Trường Minh vươn tay chỉ phía bên cạnh.

“Khách sạn này sao?” Lam Ngọc Anh mở to mắt, nhìn vài cái, đỏ mặt do dự: “Nhưng hình như đây không phải là khách sạn bình thường”
Từ cách trang trí cửa bên ngoài có thể thấy được nơi này không giống với các khách sạn khác, màu sắc và trang trí đều như vậy.

Lông mày Hoàng Trường Minh nhệch lên cao, dừa vào mặt cô, mãnh liệt thở ra: “Vừa hay, ban nãy lúc trong phòng làm việc chúng ta vẫn chưa vui lắm!”
Lam Ngọc Anh đương nhiên hiểu nhu cầu phương diện đó của anh, không đủ hai, ba lần thì anh không dễ dàng buông tha cho cô, tuy rằng lúc trong phòng làm việc đã rất điên cuồng, nhưng thật ra anh đã tương đối kiềm chế rồi, hơn nữa cô cũng sợ sẽ có người gõ cửa tiến vào nên vô cùng căng thẳng.

“Có thể đổi khách sạn khác được không?” Cô ngượng ngùng nói.

“Được” Hoàng Trường Minh bày ra dáng vẻ rất nghe lời, chỉ là trước khi cô cô khẽ thở phào thì anh chậm rãi nói tiếp: “Phía trước ở gần sông có một khu vực rất tốt, dường như buổi tối không có người, rất thích hợp cho việc xóc xe, sáng mai còn có thể ngắm mặt trời mọc.

“.” Lam Ngọc Anh cắn lưỡi.


Cuối cùng, Hoàng Trường Minh còn cong môi nhìn cô: “Ngọc Anh, anh đều nghe theo em!” Lam Ngọc Anh trợn mắt cả hai mắt, liền muốn ngất đi cho xong.

Thấy hàng lông mày và ánh mắt kiên định của anh, cô biết mình khổng thể nào nói lại anh, nhất định phải lựa chọn một trong hai phương án.

Khách sạn tình thú hay là chiếc xe rung lắc.

Lam Ngọc Anh đương nhiên chọn vế trước, ít ra không phải là ở bên ngoài.

Sau khi chiếc Land Rover dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, cô cúi đầu im lặng đi theo anh, sau khi đi vào, đầu cô càng cúi thấp hơn, nhiệt độ nóng bỏng từ trên mặt truyền đến sai tại.

Trang trí ở bên trong khách sạn còn có điểm nhấn hơn bên ngoài, hơn nữa ánh đèn cũng tạo ra bầu không khí mờ ảo và ám muội, đặc biệt là toàn bộ màn hình trên bức tường phía sau quầy lễ tân, thể hiện các chủ đề khác nhau của mỗi phòng, hơn nữa ở trong cái giỏ đan bên cạnh có rất nhiều đồ vật gây nóng mắt.

Lam Ngọc anh khô họng, khẽ nuốt nước bọt.

Cô không dám tưởng tượng lát nữa khi tiến vào trong phòng sẽ như thế nào.

Nhìn thấy Hoàng Trường Minh vẫn ở đấy chằm chú nghe nhân viên khách sạn giới thiệu, cô như muốn suy sụp, thật sự nhìn không được mà tiến đến, nhỏ giọng thúc dục: “Hoàng Trường Minh, anh nhanh lên một chút” “Được, vậy lấy phong có giường nước này đi” Hoàng Trường Minh chỉ chỉ.

Nhân viên khách sạn nghe vậy, lập tức nhận lấy chứng minh nhân dân của anh, bắt đầu làm thủ tục nhận phòng cho anh.

Hoàng Trường Minh chống tay lên quầy lễ tân, nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng như quả cà chua, liền cố ý nhưởng mày nhìn cô: “Ngọc Anh, phòng có giường nước được không? Trên phần giới thiệu của phòng này nói, có chức năng massage điện, hơn nữa còn có cả những chiếc ghế tình thủ đấy”
Đầu Lam Ngọc Anh như gần rơi xuống sàn, cô chỉ có thể không ngừng lầm bầm trong lòng.

Tôi không nghe thấy, tôi không nghe thấy!

Thấy nhân viên khách sạn đưa thẻ phòng đến, cô chộp lấy rồi bước nhanh về phía thang máy.

Khi thang máy từ trên đi xuống từng tầng từng tầng, cô cầm lấy thẻ phòng nóng hổi, cô bắt đầu lùi lại một chút, thậm chí còn thấy hối hận vì có khi còn không bằng chọn đến bên bờ sông với chiếc xe rung lắc.

“Ong.

Đột nhiên điện thoại rung lên.

Hoàng Trường Minh lấy điện thoại ra khỏi túi, thấy cuộc gọi trên màn hình liền cau mày, cầm lên, trầm giọng hỏi: “Thím Lý, có chuyện gì vậy?"
Mặc dù cách một đường dây nhưng làm sao thím Lý không nghe ra được giọng điệu của anh, cô dừng lại một lúc lâu, cuối cùng cẩn thận nói: “Vậy, thưa cậu chủ, cậu có thể đưa điện thoại choc Ngọc Anh được không?"
Hoàng Trường Minh nghe vậy, đưa điện thoại cho cô.

Lam Ngọc Anh nghi hoặc nhận lấy: “Alo?” “Cô Ngọc Anh, cô và cậu chủ đêm nay không về thật sao?" Thím Lý hỏi.

“Vâng, chúng cháu..”Lam Ngọc Anh ngại ngùng xác nhận.

Chỉ là chưa kịp dứt lời, thím Lý phía bên kia đã cầu cứu: “Cậu chủ nhỏ đến bây giờ vẫn chưa chịu ngủ, tôi đã dỗ cậu ánh rất lâu rồi, tôi sắp đọc hết cuốn sách cho cậu ấy rồi nhưng cậu ấy vẫn không ngủ, nhất định phải đợi đến khi cô về mới được..