Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 383: Mua Dấm






**********
Chương 383: Mua dấm
Ngày hôm sau, sau khi mặt trời mọc trên đỉnh.

Bánh Bao Nhỏ sao khi tỉnh dậy, xung quanh chẳng thấy ai, thở hổn hển từ trên giường leo xuống, đạp cửa từ trong phòng ngủ chạy ra ngoài, vấp phải cuộn giấy vệ sinh, cậu ấy nhặt lên với một vẻ mặt kỳ lạ.

Đi thêm hai bước nữa lại có thêm một cuộn giấy vệ sinh.

Cứ như vậy đi ven theo dọc đường vừa đi vừa nhặt, cậu ấy chạy đến trước ghế sô pha, sau đó nghiêng đầu, mở to đôi mắt nhìn chăm chú.

Đợi khi Lam Ngọc Anh mở mắt ra, đúng lúc hai ánh mắt ngây thơ chạm phải nhau, khi nhìn thấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn cầm rất nhiều cuộn giấy vệ sinh đáng nghi, cô ấy đột nhiên giật mình.

Bánh Bao Nhỏ nhìn thấy cô ấy tỉnh dậy, rất tò mò hỏi: “Ngọc Ngọc, dì tại sao lại nằm trên người bố con thế?” “Dì...!Lam Ngọc Anh mặt đỏ bừng.

Tối hôm qua Hoàng Trường Minh uống quá chén, đè cô ấy xuống dưới ghế sô pha lẫn đi lặn lại, không biết có liên quan đến cồn rượu không, điên khùng hơn cả lúc trước, cô ấy cuối cùng lại ngủ mê man, cũng chẳng còn sức mà bật dậy khỏi ghế...!“Khụ!" Hoàng Trường Minh họ một tiếng, chủ động giải thích thay cô ấy: “Đó là vì, dì ấy đang gọi bố dậy.”
Bánh Bao Nhỏ nghe xong, vẻ mặt đần thối: “Nhưng tại sao lúc mỗi lần gọi con dậy dì lại không như vậy?” ".” Lam Ngọc Anh mặt đỏ như lò than hồng.

Cô ấy hiện tại giống như đang nằm đè trên ngực Hoàng Trường Minh, che bởi một chiếc khăn mỏng, nhưng phía dưới lớp chăn hai người đều trần truồng, điều đó gợi ra sự lỗ mãng của hai người đêm hôm qua, dáng vẻ như vậy bị một cậu bé bắt gặp thật là xấu hổ!
Lam Ngọc Anh không dậy nổi, cũng chẳng giấu diếm được, toàn thân giống như muốn bùng cháy.


Hoàng Trường Minh nhìn cô ấy bức rức, liền chủ động nói: “Đậu Đậu, con về phòng ngủ trước đi.” “Vậng a!” Bánh Bao Nhỏ bĩu mỗi, ôm cuộn giấy vệ sinh chạy đi.

Nhìn thấy cửa phòng ngủ đóng lại, Lam Ngọc Anh cuốn lấy chăn, mau chóng với lấy bộ quần áo nhăn nheo mặc lên người, cũng không quên tức giận phàn nàn mấy câu: “Đều tại anh đấy!”
Vì lần này đến New York, chỉ là Hoàng Trường Minh có một chuyến công tác ngắn, đúng lúc đưa con của họ đến chơi cuối tuần, tuy rằng trong kế hoạch của anh ấy là không đem theo Bánh Bao Nhỏ, nhưng chiều thứ hai có cuộc họp ban giám đốc, vì vậy họ đã đi chuyến bay tối.

Dùng xong bữa tối, cả nhà ba người cuối cùng cũng đến quảng trường thời đại.

Ở đây qua nhiều năm mà cảnh tượng vẫn náo nhiệt như ngày nào, rất nhiều nghệ sĩ đường phố đang say mê biểu diễn.

Vì ra ngoài dạo chơi rất nguy hiểm, trên thời sự đưa rất nhiều tin về bố mẹ và con mất tích, đặc biệt là ở nước ngoài, vì vậy Lam Ngọc Anh hoàn toàn phải để mắt đến Banh Bao Nhỏ, không được rời mắt khỏi cậu bé dù chỉ nửa phút, ngược lại Hoàng Trường Minh ở bên cạnh lại bày ra về mặt đần thối giống như người khác nợ tiền, từ đầu đến cuối dù nửa cai cũng chẳng để mắt.

Buổi chiều lúc đi dạo tới phố ăn vặt, lúc đi vào, Bánh Bao Nhỏ bị thu hút bởi kem Thổ Nhĩ Kỳ, đặc biệt là ông chủ làm trò khiến que kem giống như đang khiêu vũ trên cái thìa, càng làm cho cậu bé thích thú.

Lam Ngọc Anh luôn để mắt không rời đến Bánh Bảo Nhỏ đang ham ăn, rồi nhìn sang người đàn ông mặt lạnh như tiền hai tay đút túi.

“Hoàng Trường Minh, anh không ăn gì à?” Cô ấy hỏi anh ta.

“Không ăn” Hoàng Trường Minh trầm giọng.


Lam Ngọc Anh đưa que kem trên tay dơ ra trước mặt anh ấy.” Ngon lắm, hay là anh nếm thử một chút nhé?” “Không thử!” Hoàng Trường Minh lạnh lùng.

Nếu mà nói hai chữ lúc trước vẫn coi là bình thường, vậy hiện tại đã thể hiện rõ ràng nỗi oán hận sâu trong lòng.

Lam Ngọc Anh có ngu đi nữa cũng có thể đoán ra được, nguyên nhân anh ta làm mình làm mẩy lúc này là gì, ngày hôm qua anh ta không dễ dàng gì mới sắp xếp được không gian riêng tư cho hai người nhưng đều bị Nguyễn Phong phá hỏng, hơn nữa nếu không phải lúc sáng anh ta quấy rối, thì hôm nay Bánh Bao Nhỏ thế nào cũng đến chỗ chú nó
Trong lòng cô ấy cảm thấy vừa buồn cười lại vừa ngọt ngào.

Lam Ngọc Anh nhìn ánh mắt Bánh Bao Nhỏ, vẫn chú tâm vào ăn uống như vậy, sau đó cúi đầu ăn một miếng kem, cô ấy có chút ngượng ngùng đi tới, chìa tay ra nhẹ nhàng nằm lấy tay anh ấy, khẽ đụng hai cái "Làm gì thế?” Hoàng Trường Minh không vui, hỏi.

Lam Ngọc Anh không lên tiếng, mà nhón chân lên, trong ánh mắt đầy bất ngờ cô ấy hôn nhẹ lên đôi môi của anh ta.

Sau khi dùng đầu lưỡi đẩy vào miệng, cô ấy truyền miếng kem vào trong miệng anh ấy, nét mặt ửng đỏ hỏi: “Ngon không anh?” “Ưm.” Yết hầu Hoàng Trường Minh động đậy.

Lòng bàn tay mở ra cầm chặt tay cô ấy, vẫn chưa thỏa mãn muốn thử lần nữa.

Tuy rằng hành động gan dạ cô ấy làm, ở đây là đất nước phương Tây, đối với những chuyện như vậy chẳng có gì là lạ, nhưng cô ấy vẫn rất thẹn thùng, nghẹn ngùng đến nỗi lông mi run rẩy, cô ấy quay đầu né tránh, ngại ngùng nhắc nhẹ: “Đừng để dậy hư đứa bé.

Hoàng Trường Minh lồng ngực có chút phập phồng, không làm cô ấy khó xử, chỉ cầm tay đan xen vào trong lòng bàn tay cô ấy.


Chiều tối, bọn họ tìm đến quán ăn Trung Hoa chính gốc, dùng xong bữa liền lập tức trở về khách sạn sắp xếp hành lý chuẩn bị ra sân bay, Hoàng Trường Minh đi đến trước quầy làm thủ tục trả phòng, Lam Ngọc Anh dắt Bánh Bao Nhỏ ra trước cửa khách sạn đợi.

Cảm thấy tay của mình run nhè nhẹ, Lam Ngọc Anh mỉm cười ngồi xuống.

“Sao vậy cục cưng?” Ánh mắt trìu mến hỏi.

Bánh Bao Nhỏ ấp a ấp ủng, giống như đang ấp ủ điều gì vậy, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngọc Ngọc, dì có phải là dì đang yêu đương với bố con không? “ạch.

Lâm Ngọc minh đột nhiên chết lặng “Cháu hôm nay nhìn thấy hai người lén lút cầm tay, lại còn hôn nhau nữa!” Bánh Bao Nhỏ nhẹ nhàng tiếp tục nói.

Lam Ngọc Anh xấu hổ.

Cuối cùng đã bị thằng bé phát hiện.

"Đúng...!Cô ấy hít một sâu, đã chịu thừa nhận, sau đó hết sức căng thẳng hỏi: “Đậu Đậu, con có đồng ý không?” Lúc cô ấy nín thở chờ trả lời, sau khi Bánh Bao Nhỏ nghiêng đầu suy tư hai giây, há cái miệng nhỏ nhắn lao vào lòng cô ấy: “Bánh Bao không thích những cô gái lúc trước, thích dì Ngọc Ngọc cơ!”
Câu nói này, đã nói rõ thái độ của cậu bé.

Lam Ngọc Anh trong lòng rối tinh rối mù, ôm Bánh Bao Nhỏ hỗn liền mấy cái.

Đợi đến khi đứng dậy, biết được Hoàng Trường Minh đã làm xong thủ tục và đang đứng ở phía sau, sự trầm lặng thu vào trong ánh mắt xâu xa nhìn hai dì con họ.


Khi nhận lấy hành lý, Lam Ngọc Anh khẽ hỏi: “Anh nghe thấy hết rồi à?” “Ừm.” Hoàng Trường Minh hờ miệng.

Từ lúc ở sân bay biết được Bánh Bao Nhỏ là con của mình, ngày đó lựa chọn ở lại, cô ân hận không thể bù đắp bốn năm thiếu thốn tình mẫu tử, tất cả mọi chuyện đều tự mình đứa bé đi làm, ngay từ lúc bắt đầu đã khiến thím Lý có chút hoảng hốt vì không biết làm gì.

Tuy rằng Hoàng Trường Minh chưa từng hỏi qua, nhưng thực ra anh ta hiểu được tấm lòng cô ấy.

Biết được cố ấy tại sao lại không vội vã nhận con mình, vì chuyện này không thể vội được, nội tâm của một đứa trẻ vô cùng yếu ớt và nhạy cảm, dẫu sao lúc mới bắt đầu, hai mẹ con họ thực ra cũng không biết rằng việc mình sống chúng, phải cần một quá trình.

Nhẹ nhàng nằm lấy tay cô ấy, đan xen vào nhau, Hoàng Trường Minh bước lên phía trước hôn nhẹ: "Đợi đến lúc chúng ta kết hôn sẽ nói hết sự thật cho Đậu Đậu, cho nó gọi em một tiếng mẹ
Lam Ngọc Anh ngại ngùng gật đầu, ngày mong đợi nhất cũng đã đến rồi.

Đến sân bay phải làm thủ tục ký gửi hành lý trước, lúc cô ấy vừa cầm điện thoại lên, Hoàng Trường Minh ở phía sau nhìn theo, bộ dạng phục tùng đứng trước mặt cô ấy hỏi: “Ai gọi điện cho em thế?” "Diệp Tấn...!Lam Ngọc Anh đành mở nhật ký ra cho anh ấy xem.

Hoàng Trường Minh phát ra tiếng “hừ” lạnh, cùng lúc đó, dắt tay đứa bé đi lên phía trước, chỉ cố ý để lại bóng dáng cho cô ấy.

Anh ấy suýt nữa quên, giải quyết xong Nguyễn Phong ở New York, thì vẫn còn có một tình địch nữa!
Lam Ngọc Anh nói chuyện xong, từng bước đuổi theo hai bố con bọn họ, khi đuổi đến bên cạnh bị anh ấy nhìn qua với một ánh mắt âm trầm.

Vừa im lặng ngồi xuống ghế, Hoàng Trường Minh đột nhiên đứng dậy, cô ấy vội nói: “Anh, máy bay sắp cất cánh rồi, anh còn đi đâu thế?" “Đi mua dẩm!” Hoàng Trường Minh chẳng quay đầu lại mà trả lời.

Lam Ngọc Anh: “.