Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 378: Đừng Tìm Cô Ấy Nữa






**********
Chương 378: Đừng tìm cô ấy nữa
Ông ta vẫn hệt như bốn năm trước, muốn dùng chi phiếu để đuổi cô đi.

Khi đó cô như đang ngồi trên bàn kim, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, chỉ cảm thấy bẽ bàng, không dám ngẩng đầu lên, tâm thái của cô giờ vẫn vậy, chỉ khác là đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Kiến Phong.

Hoàng Kiến Phong sắc mặt cứng đờ.

Mặc dù cảm thấy có chút chột dạ nhưng đã quen với việc dạy dỗ người khác, ông ta ngoan cố không biểu lộ ra ngoài, nhìn cô cười lạnh rồi nhắc lại như một lời chế giễu, "Xin lỗi?" “Lẽ nào không nên sao?” Lam Ngọc Anh hỏi, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lưng thẳng tắp.

“Chủ tịch Hoắc, tôi đã biết mục đích hôm nay ông đến tìm tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng trước khi nói với tôi những điều này, ông nên xin lỗi tôi trước thì hơn!"
Bốn năm trời, mỗi ngày cô đều sống trong nỗi đau mất con.

Chỉ có làm mẹ rồi mới hiểu được khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nỗi đau nhớ con da diết nhường nào.

Hoàng Kiến Phong lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

“Khi nào ông xin lỗi tôi thì tôi mới nói chuyện với ôngLam Ngọc Anh thấy ông ta không có ý định xin lỗi liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Xin lỗi, tôi đi trước! Đây là tiền trà của tôi hôm nay!"

Cuối cùng, cô nhìn lướt qua menu rồi đưa ra một nửa tiền trà.

Trước khi đi, cô thấy mặt Hoàng Kiến Phong biến sắc.

Dường như đã quen với việc cao cao tại thượng, dạy dỗ người khác, cũng chưa từng bị bắt xin lỗi, nên nhất thời thấy rất mất mặt không biết làm sao, khi đóng cửa lại, mơ hồ nhìn thấy anh ta vươn tay lấy ra một lọ thuốc.

Sau khi rời quán trà, Lam Ngọc Anh không bắt được taxi đành đi về phía trạm xe buýt đối diện.

Thời gian này ngoài đi cùng Hoàng Trường Minh, thì đều là chú Lý đưa đón, cô không tự đi xe buýt, giữa đường phải đổi xe, vừa đi vừa dừng hơn một tiếng mới về tới biệt thu.

Sau khi bước vào sân, cô bỗng nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng lúc sáng đang đậu ở đó.

Lam Ngọc Anh thay giày xong thì bước vào phòng khách, thím Lý nhanh mắt nhìn thấy cô trước, lập tức cao giọng nói vọng vào trong.

"Ông chủ, cô Lam đã về rồi!"
Nghe xong Hoàng Trường Minh đang ngồi trên ghế số pha đứng bật dậy.

Bóng dáng cao lớn bước nhanh tới, gần như lập tức hiện ra trước mắt, hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, khẩn trương nằm lấy bàn tay cô.

Dường như ý thức được bản thân thất thổ, nét mặt trầm lại, rồi anh hỏi: "Sao em không nghe máy?
Lam Ngọc Anh nghe vậy liền vô thức đưa tay sờ túi, "Điện thoại ở trên lầu, em quên không mang
Lúc đó, Hoàng Kiến Phong đến đột ngột, cô chỉ cầm túi đi theo ra ngoài mà không kiểm tra xem bên trong có điện thoại hay không.

“Sao lâu vậy mới về?” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

“Em không bắt được taxi, em đi xe buýt, Lam Ngọc Anh giải thích.

Nhận thấy anh vẫn mặc bộ vest chỉnh tề buổi sáng, áo khoác không cởi, cà vạt cũng chưa tháo ra, nhìn đồng hồ đeo tay, ngạc nhiên hỏi: "Hoàng Trường Minh, sao lúc này anh không ở công ty?" “Tôi về sớm.” Hoàng Trường Minh thì thào.

Làm sao cô biết được ngay khi cô và Hoàng Kiến Phong rời đi, Bánh Bao đã gọi điện cho anh, nói rằng Ngọc Anh bị ông nội đưa đi rồi, ông nội trông rất hung dữ, anh làm sao có thể ở lại công ty tiếp tục cuộc họp? Chỉ đành dừng lại thôi.

Lam Ngọc Anh đã mơ hồ đoán được, "Anh biết chuyện em đi gặp ba anh rồi phải không?" “Em có sao không?” Hoàng Trường Minh hỏi cô.

“Không” Cô lắc đầu.

Ngoại trừ việc Hoàng Kiến Phong lại dùng ngân phiếu để đuổi cô làm cho cô cảm thấy không được tôn trọng, còn lại cô thấy không có việc gì cả.


Sau khi Lam Ngọc Anh nói xong, cô thấy rõ đôi mày nhíu chặt của anh lập tức buông lỏng, vẻ lo lắng trong mắt cũng giảm bớt
Tiếng lạch bạch vang lên từ trên lầu, bánh bao đang lê dép chạy xuống.

"Ngọc Anh"
Cậu bé gục đầu vào đầu gối cô, hét lên một cách nhẹ nhõm.

Thấy hai cha con đều quan tâm đến mình, trái tim Lam
Ngọc Anh cảm thấy ấm áp.

Sau bữa tối, trời bên ngoài đã dần ngả màu.

Khi Lam Ngọc Anh kéo ghế ăn ra, Hoàng Trường Minh ở đối diện cũng đi tới, liếc nhìn cậu con trai đang chạy ra khỏi nhà ăn với cái bụng phệ, thì thầm vào tại cô: “Buổi tối đợi Đậu Đậu ngủ rồi thì đến phòng tôi.." “Như vậy không hay lắm.” Cô chớp chớp mắt.

“Em mà không tới tôi lại phải mất công tìm lý do.

Hoàng Trường Minh liếc cô một cái.

Lam Ngọc Anh không nói nên lời.

Nghĩ đến lý do mà tối hôm qua anh nghĩ ra, cô đỏ mặt gật đầu, "Em biết rồi."
Nghe thấy cô đồng ý, Hoàng Trường Minh đút tay vào túi, vẻ mặt lười biếng.

Lam Ngọc Anh đi theo anh ra khỏi nhà ăn, vừa đi lên cầu thang, cô không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh, "Hoàng Trường Minh, hay là anh gọi điện cho bố đi, hôm nay ông ấy có vẻ rất tức giận!" “Ừ.” Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp.

Lam Ngọc Anh suy nghĩ một chút, mím môi nói tiếp, "Khi rời quán trà, hình như em thấy ông ấy lấy ra một lọ Jiuxin Pills." “Không sao đâu.


Hoàng Trường Minh rất bình tĩnh.

Không phải anh ta thờ ơ, nếu có chuyện gì, Hoàng Kiến
Phong đã gọi điện thoại thông báo cho anh ta rồi.

Tuy nhiên, sau khi trở về phòng ngủ tắm rửa, Hoàng Trường Minh vẫn gọi điện cho Hoàng Kiến Phong.

Hoàng Kiến Phong ngồi trong phòng làm việc trả lời điện thoại, nghe thấy câu hỏi của con trai, lập tức giơ tay lên giận dữ vỗ bàn, "Nghịch tử, đây là giọng điệu mày nói chuyện với ba à!" "Cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, ba vẫn luôn giấu con tìm gặp cô ấy.

Ba muốn con phải có thái độ như thế nào?" Hoàng Trường Minh cười lạnh nói, "Với lại ba đã làm gì thì tự ba biết." "Ta làm gì? Trường Minh, ta thấy con bị vài ba câu của cô ta che mắt rồi, con đừng quên, ngày đó cô ta bỏ đi cùng người đàn ông khác đến cả con trai cũng không cần, loại phụ nữ như vậy mà con cũng yêu sao? Đừng quên hôn ước của chúng ta với nhà họ Lê, Tuyết Trinh mới là người thực sự xứng đôi với con!”, Hoàng Kiến Phong kích động đứng lên khỏi ghế.

Hoàng Trường Minh nghe vậy giễu cợt, "Ba, năm đó ba mang đứa bé về nhà họ Hoắc thế nào, còn cần con nhắc lại sao? Lẽ nào nhất định phải để con đích thân mang hết chứng cứ tới trước mặt ba sao?"
Hoàng Kiến Phong nhất thời không biết nói gì.

Mấp máy miệng, nhưng không tìm được gì để bác bỏ.

Hoàng Trường Minh lãnh đạm nói: "Đừng tìm cô ấy nữa!" Điện thoại bị cúp, Hoàng Kiến Phong nặng nề làm rơi điện thoại xuống thảm.

Phạm Mỹ Lệ vợ của ông đang bưng bát súp ngoài cửa cầm điện thoại đặt lên bàn, nhìn khuôn mặt khó coi của ông, ngập ngừng nói, "Lão gia, tôi thấy thái độ bấy giờ của Trường Minh như vậy, hay là chúng ta quân hôn sự với nhà họ Lê đi được không? ".