Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 374: Có Chuyện Muốn Nói






**********
Chương 374: Có chuyện muốn nói.

Đệm rất mềm mại, khi nằm lên trên đó, cả thân thể như đang rời xa khỏi cuộc sống thế tục tầm thường.

Bánh bao nhỏ ngủ ở giữa hai người, nhưng chỉ cần không nín thở liền có thể ngửi thấy hơi thở nam tính như có như không.

Lam Ngọc Anh quy củ nằm lên gối, hoàn toàn không dám lộn xộn, toàn thân cứng đờ.

Mà bánh bao nhỏ ở một bên đã theo thói quen chui vào lòng cô, nhẹ nhàng nắm lấy đuôi tóc của cô.

Hoàng Trường Minh giọng nói trầm tĩnh vang lên: "Anh tắt đèn đây." "Ừm" Lam Ngọc Anh khẽ nói.

Ngay sau đó, cô liền thấy anh đưa tay lên, tắt chiếc đèn đang sáng ở đầu giường.

Cả trong phòng chìm vào trong bóng đêm, chỉ có bên ngoài khung cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng lờ mờ xuyên qua rèm cửa.

"Ngọc Anh, ngủ ngon." Bánh bao khe khẽ nói.

Bánh bao nhỏ ngủ rất nhanh, không bao lâu sau, hơi thở liền trở nên đều đặn còn đi kèm với tiếng ngáy nho nhỏ.

Cô từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nguyên cái tư thế đó, đến cả lúc ngón tay vô tình nhấc lên đều rất cẩn thận, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến bánh bao nằm bên cạnh và Hoàng Trường Minh nằm kế bên bánh bao.

Lam Ngọc Anh còn lo lắng cả việc, lỡ như nửa đêm anh vượt qua bánh bao nhỏ lại đây thì phải làm sao bây giờ.

Nín thở chờ đợi rất lâu đều nghe thấy động tĩnh gì, cô mới yên tâm.

Chỉ là cô không có một chút buồn ngủ nào kể cả khi nhằm hai mắt lại.


Chúng ta kết hôn đi.

Lời nói trong lúc bắn pháo hoa của anh tràn ngập trong đầu cô.

Nhất là trong lúc đêm khuya không người nói chuyện như thế này, nó càng quanh quẩn ở bên tại không ngừng.

Lam Ngọc Anh chậm rãi mở to mắt, lén lút nhìn về phía tới con người gây ra chuyện này đang nằm cách đó một đoạn.

Tuy là ánh sáng không rõ, nhưng cơ bản vẫn có thể phần rõ được đường nét trên khuôn mặt Hoàng Trường Minh, đôi mắt sâu thẳm thâm trầm đã nhắm lại, hơn nữa khuôn ngực đã nhấp nhô phập phồng, trông giống như bánh bao nhỏ đang ngủ ở giữa, đã tiến vào giấc mộng đẹp.

Cô buồn phiền thu hồi ánh mắt, lần nữa nhắm mắt lại, ép bản thân đếm cừu.

Cuối cùng, lúc đếm tới con thứ ba trăm năm mươi, cô cũng mơ mơ màng màng đi ngủ được.

Buổi sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh lật người lại.

Cảm giác khi chạm tay vào tuyệt đối không phải là đôi tay, đổi chân mềm mềm, non nớt của bánh bao nhỏ mà lại là cơ bắp rắn chắc.

Cô giật mình, trong nháy mắt liền tỉnh ngủ
Trong tầm mắt, một gương mặt với đường nét cương nghị hiện lên trong đôi mắt cô.

Lam Ngọc Anh hoảng sợ không thôi: "Hoàng Trường
Minh.

Anh!"
Rõ ràng tối hôm qua, hai người nằm bên trái, bên phải bên người bánh bao nhưng bây giờ anh lại vượt qua người con trai, nghiêng người ôm cô vào lòng, ngang tầm mắt chính là yết hầu và cằm anh.

Chiếc đai áo choàng tắm buộc chặt quanh eo cô không biết đã lỏng ra từ lúc nào.

"Dậy rồi à?" Giọng của Hoàng Trường Minh có chút khàn.


Lam Ngọc Anh vừa mở miệng lại bị anh bắt trọn thời cơ bất ngờ hôn lên.

Não bộ của cô còn chưa phản ứng kịp, trong miệng đã bị hôn đến mức tràn ngập mùi vị của anh, hơi thở cũng trở nên không thông thuận.

Mãi khi buông ra, cô mới thở dốc từng hơi từng hơi.

Còn chưa đợi bình thường trở lại, bàn tay to của Hoắc Trường Tuyên đã bắt đầu quấy phá bên trong áo tắm.

Ánh nắng vào buổi sớm ban mai vẫn còn đang chiếu trên khuôn mặt đối phương, mà bánh bao nhỏ nằm cạnh vẫn còn trong giấc mộng đẹp, Lam Ngọc Anh không thể nào nghĩ ra nổi, trước mặt đứa con trai của mình, anh có thể làm ra hành động càn rỡ như vậy.

"Đừng! Đừng ở đây!"
Hoàng Trường Minh nghe vậy, động tác bằng chốc dừng lại.

Ngay khi Lam Ngọc Anh nghĩ rằng anh sẽ giống như lần trước, đang định thở phào nhẹ nhõm, thì thân thể bông nhiên nhẹ đi, cô bị anh bế như bể búp bê xuống giường.

Ngay sau đó trực tiếp bước chân trần trên nền nhà đi về phía phòng tắm.

Sau khi vào trong, anh đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt.

Lại một một lần nữa tập kích, hôn kịch liệt.

Lam Ngọc Anh sắp điên luôn rồi, cô vừa rồi chỉ nói đừng ở chỗ này cũng không nói không cho anh đổi chỗ khác.

Lợi dụng khi đôi môi mỏng của anh trườn hôn xuống phía dưới, cô sốt ruột hô to: "Hoàng Trường Minh!" "Xuỵt!" Hoàng Trường Minh dơ ngón trỏ chạm lên môi cô: "Em muốn đánh thức con trai à?" "..

Lam Ngọc Anh vừa thẹn vừa giận trừng anh.


11
Tóc tai lộn xộn, đôi má đều đã phiếm hồng, đôi môi cũng vì hôn môi trong thời gian dài mà sưng to lên, cô trừng lên như vậy cứ chường như là lực sát thương mười phần nhưng lại không biết rằng, nhìn qua đôi mắt Hoàng Trường Minh, máu trong người anh đều đã sôi trào lên.

Hầu kết giật xuống một cái, lại một lần nữa nhào lên.

Môi mỏng hôn lên đôi má của cô, dừng lại trên đôi tại nhỏ nanh của cô.

Chỗ này luôn luôn là nơi nhạy cảm của cô.

Cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau, cô chỉ có một người đàn ông là anh, mà anh vẫn luôn hiểu rõ thân thể của cô trước sau như một.

Đôi chân đang buông thả của Lam Ngọc Anh đều đang run rẩy, cảm thấy cơ thể như hồ nước mùa xuân, có chút xụi lơ.

Ngay cả sức lực để đẩy ra cũng không có, cũng không dám phát ra tiếng, sợ phát ra tiếng sẽ đánh thức bánh bao nhỏ đang ngủ bên ngoài.

Làn da tiếp xúc cận kề quá chân thực nhưng Hoàng Trường Minh lại không có động tác nào kế tiếp, liền dừng lại ở đó, dùng hơi thở nóng bỏng lướt qua khuôn mặt của CÔ.

"Có đồng ý không?"
Hoàng Trường Minh cọ sống mũi vào cô, thở hồng học: "Hả?"
Anh thay đổi lại phong cách cường thể thường ngày, nghe theo ý kiến và suy nghĩ của cô như một quý ông, những tiếng cắn, giọng nói khàn khàn truyền vào tại cô: "Ngọc Anh, em có đồng ý không?"
Lam Ngọc Anh nhớ mang máng, anh đã từng nói qua cần sự cam tâm tình nguyện của cô.

Cô không nói, anh lại mất kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.

Dù là rằng thân hình cao lớn này đã nhẫn nại tới cực hạn rồi nhưng vẫn như cũ chờ cô mở miệng.

Lam Ngọc Anh xấu hổ, lúng túng như vậy làm sao mà nói ra được, bị anh cọ đến mức chịu không nổi.

Sợ anh cứ như vậy không dứt còn sợ cứ giằng co như vậy thì bánh bao sẽ tỉnh dậy mất, trái tim đã có lựa chọn, cô dứt khoát ngẩng đầu lên, chủ động hội lên đôi môi mỏng của anh.

Lần này đã hoàn toàn làm dấy lên lửa chiến tranh.

Trong nháy mắt, khát vọng của Hoàng Trường Minh đang ngấm ngầm chịu đựng đã bùng nổ trong nháy mắt, cả gian phòng tràn ngập trong tiếng thở dốc của đôi nam nữ.

Cuối cùng thì cũng không có điều gì ngoài ý muốn, đương nhiên Lam Ngọc Anh bị anh ôm vào như thế nào thì bị anh ôm ra khỏi phòng tắm như thế đấy,

Lúc rời khỏi nhà, hai cái chân cô đều rung lên, sau khi lên xe liền dựa vào lưng ghế.

Bánh bao nhỏ chớp chớp đôi mắt như trái nho đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô cả nửa ngày, nghi ngờ hỏi Hoàng Trường Minh đang cài dây an toàn cho thằng bé: "Bố ơi! Ngọc Anh sao vậy?"
Hoàng Trường Minh ngẩng đầu, ánh mắt quét qua mặt cô: "Cô ấy chỉ là mệt quá thôi." "Ngọc Anh, cô ngủ không ngon à?" Bánh bao nhỏ nghe thấy vậy liền lo lắng hỏi cô "Khụ! Cũng được." Lam Ngọc Anh thẹn thùng.

Trên đường đi, chiếc Land Rover màu trắng lái về hướng thành phố trong ánh ban mai.

Lam Ngọc Anh dựa trán vào ghế an toàn của bánh bao nhỏ, mỗi lần vô tình ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Trường Minh nhìn qua gương chiếu hậu.

Dường như sau khi trải qua một đêm triền miên trong phòng tắm, anh càng ngày càng không kiêng dè điều gì nữa.

Cô có chút lo lắng về độ an toàn khi lái xe.

Một giờ sau, chiếc Land Rover theo đường riêng đi vào, vững vàng dừng lại ở trong sân.

Lam Ngọc Anh cúi đầu xách cái túi ở bên chân, chuẩn bị giơ tay ôm bánh bao nhỏ trên ghế an toàn xuống.

Ai mà biết, có đôi tay rắn chắc nhanh hơn cô, Hoàng Trường Minh đã cởi xong đai an toàn, từ bên kia trực tiếp ôm con trai xuống, sao đó còn xoa xoa đầu thằng bé "Đậu Đậu, con đi vào tìm thím Lý trước đi, bố muốn nói chuyện với Anh Anh của con.

Lam Ngọc Anh thấy thể không khỏi nhíu mày.

Trong tầm mắt, bóng dáng cao lớn ấy đã từ đuôi xe quay qua đây, mở cửa xe bên cạnh, cúi người xuống ngồi bên cạnh cô.

Vốn dĩ đằng sau đã có ghế an toàn, không gian bên trong xe cũng có hạn, anh chui vào quá bất ngờ không kịp đề phòng, gần như bao trùm hết cả người cô, cô vội vàng cuống quýt trốn về phía bên cạnh.

"Hoàng Trường Minh, anh lại muốn làm gì?"
Lam Ngọc Anh phòng bị trừng anh, hai cái đùi cô bây giờ vẫn đang còn yếu lắm đây này.

Nghĩ đến việc anh chăm chú nhìn mình suốt một đường liền cảm thấy sởn tóc gáy, những tưởng rằng lại muốn tiếp tục chuyện hồi sáng.

Ai ngờ, anh giống như đang làm phép, từ trong túi lôi ra một cái hộp nhỏ bằng nhung.

Ngón tay thon dài mở hộp ra, ánh sáng lấp lánh từ bên trong chiếu vào trong mắt..