Ăn cơm tối xong, Hoàng Trường Minh gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.
Bánh Bao hình như ăn quá nhiều bơ của bánh gatô, lại thêm uống không ít nước ngọt, lúc chuẩn bị rời đi, bàn tay nhỏ bé đã ôm lấy bụng, kẹp chặt hai chân, trên mặt nhăn nhỏ: “Ngọc Anh." "Cục cưng sao vậy?" Lam Ngọc Anh quan tâm, vội vàng hỏi.
"Cục cưng đau bụng, muốn đi ị thối!" Bánh Bao giải thích nói.
Lam Ngọc Anh liếc nhìn bàn ăn liền hiểu ra, nắm lấy tay nhỏ bé của cậu bé: “Đừng vội, ở đây có phòng vệ sinh, chúng ta lên đó xong lại đi!"
Bởi vì cô từng tới đây ăn cơm một lần, cho nên vẫn nhớ phòng vệ sinh ở đâu.
Cô cầm lấy túi xách, dẫn theo Bánh Bao đi về phía nhà vệ sinh.
Chỉ là lúc sắp đến nơi, Hoàng Trường Minh đã bước nhanh về phía trước: “Tôi dẫn thằng bé đi, cô tới trong xe trước, chờ tôi!"
Anh nói xong, lại đưa cả chìa khóa xe cho cô.
Lam Ngọc Anh gật đầu, sau khi nhận lấy chìa khóa liền đi ngược về phía cửa nhà hàng.
Khi Hoàng Trường Minh dắt tay Bánh Bao chuẩn bị đi vào trong phòng vệ sinh nam, lại có một bóng người cao gầy từ trong phòng vệ sinh nữ bên cạnh bước ra.
Lê Tuyết Trinh vẩy nước dính trên tay, tâm trạng không tốt lắm.
Tối nay, cô ta cố ý tìm ba Lê Hoài Lâm ra ngoài ăn cơm, là muốn bảo ông ấy cố đánh tiếng chuyện hôn nhân giữa mình và Hoàng Trường Minh.
Chỉ là sau khi Lê Hoài Lâm nghe được cuộc hôn nhân gặp trở ngại, cũng không nói gì nữa, lại vẫn chỉ câu kia: mọi chuyện vẫn nên thuận theo tự nhiên, đừng quá miễn cưỡng.
Không miễn cưỡng à?
Ghen ghét và không cam tâm trong lòng Lê Tuyết Trinh lại không biết phải trút vào đâu.
Cô ta đáng lẽ đã chắc chắn là vợ của Hoàng Trường
Minh, thật vất vả mới thuận lợi tổ chức lễ đính hôn, làm cho cả Băng Thành đều biết mình là vợ chưa cưới của anh, đã chờ suốt bốn năm, gừi bảo cô ta làm sao có thể thuận theo tự nhiên, đừng quá miễn cưỡng được!
Trong lòng cô ta đang buồn bực, không ngờ bóng dáng cao lớn kia lại xuất hiện trong tầm mắt.
Tâm trạng ảm đạm của Lê Tuyết Trinh liền biến mất, mừng rỡ kêu lên: “Trường Minh!"
Hoàng Trường Minh nghe vậy liền ngẩng đầu, hơi nhíu mày, vừa vặn ngược lại với vẻ kích động của cô ta.
"Anh cũng ăn cơm ở đây ăn sao?" Lê Tuyết Trinh lộ ra hai má lúm đồng tiền, vẻ mặt vui sướng: “Trùng hợp vậy, em và ba em cũng vừa ăn cơm ở đây xong! Bọn em còn nhắc tới anh đấy.
Có cần em nói với ba em một tiếng, chúng ta lại ngồi xuống, gọi chai rượu vang nói chuyện một chút không?" "Không cần đầu" Hoàng Trường Minh nhếch môi.
Bánh Bao ngẩng đầu giục: “Ba ba..
"Biết rồi!" Hoàng Trường Minh vỗ xuống đầu của con trai, nằm tay cậu bé đi vào bên trong.
Lúc bước vào cửa, anh đột nhiên dừng lại, sau đó quay người lại.
"Sunny."
Nghe anh gọi mình, vẻ mặt Lê Tuyết Trinh vui mừng: “Trường Minh?" "Lời tôi nói trước đó không phải là lời nói đùa, hi vọng lát nữa khi tôi đi ra, cô không ở đây" Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn cô ta, giọng nói cũng không hề có chút hơi ẩm nào, giống hệt với màu mắt vậy.
Lê Tuyết Trinh nhìn hai ba con biến mất ở cửa nhà vệ sinh nam, móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Cô ta đương nhiên biết rõ, anh muốn nói tới câu đừng xuất hiện ở trước mặt Bánh Bao...!
Lê Tuyết Trinh đứng yên tại chỗ điều chỉnh hơi thở mất vài giây mới trở lại bình thường, xoay người lại.
Chỉ là cô ta mới rẽ qua khúc ngoặt, mới phát hiện ra một người phụ nữ mặc quần áo nhân viên phục vụ đang đứng ở phía trước, cách đó không xa, nhưng không phải là nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, mà là xuất hiện ở sau bếp, bên thắt lưng còn buộc tạp dề màu trắng còn dính dầu mỡ.
Lúc này, đối phương đang nhìn cô ta với vẻ chế giễu.
Mặt Lê Tuyết Trinh lập tức lạnh xuống: “Cô cười cái gì?" “Tôi chỉ thấy buồn cười thôi!" Người phụ nữ nhún vai, sau đó nói như chế giễu: “Thật ra cô cũng chẳng khác gì tôi.
Anh Trường Minh cũng chưa từng để tâm tới cô, thậm chỉ còn chưa từng liếc nhìn cô!" "Lam Ngọc Thiên, cô nói xong chưa? Ngay cả ảnh mắt của Lê Tuyết Trình đều đã lạnh lẽo.
Không sai, đối phương chính là Lam Ngọc Thiên.
Cô không từ chức cũng không bị đuổi việc, mà do khách hàng liên tục phản ảnh nên bị quản lý phòng ban điều cô ta đến làm việc ở sau bếp, mỗi ngày đều động tới những bát đĩa bần, đầy dầu mỡ, cô sắp phát điên rồi! "Lê Tuyết Trinh, những việc cô bảo tôi làm trước đó, tôi đều đã làm, ai biết thằng con hoang kia...!Lam Ngọc Thiên nói đến đây thì không nói thêm nữa, nhìn chăm chăm vào cô ta, hỏi tiếp: “Có phải cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình không? Rốt cuộc tới lúc nào thì cô mới có thể giúp tôi ra nước ngoài? Tôi không muốn tiếp tục ở lại thành phố này, làm nhân viên phục vụ nữa!"
Đôi mắt đẹp của Lê Tuyết Trinh híp một cái, trong lòng thầm cười lạnh.
Người này làm việc thành như vậy, còn không biết xấu hổ mà nhắc lại với cô ta.
Chẳng qua cô ta không thể hiện ra trên mặt, chỉ nói: “Gấp cái gì? Cứ chậm rãi chờ mà xem!" Lê Tuyết Trinh chỉnh lại lọn tóc quăn rơi xuống, lại tạo nhã rời đi.
Lam Ngọc Thiên trừng mắt nhìn theo bóng lưng của cô ta nhưng không dám nổi giận, chỉ có thể nhấn mạnh: “Lê Tuyết Trinh, cô đừng nuốt lời đấy!"
Ở cửa nhà hàng, Lam Ngọc Anh không lên xe mà cầm chìa khóa xe đứng chờ ở trước cột trang trí.
Bánh Bao vội đi vào phòng vệ sinh, áo khoác vẫn còn trong tay cô.
Buổi tối, phương bắc đã nổi gió, cô sợ cậu bé bị lạnh nên vẫn chờ ở đây.
"Cô Lam?"
Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của một người đàn ông trung tuổi.
Lam Ngọc Anh quay đầu, kinh ngạc nói: “Ngài Lê!"
Lê Hoài Lâm ăn mặc rất đơn giản, gương mặt trước sau vẫn tươi cười đầy vẻ thân thiết: “Tôi nhớ dường như trước đây đã từng nói qua, cô không cần tỏ ra xa lạ như vậy.
Cô có thể gọi tôi là chủ Lê!" "Tôi vẫn nên gọi ngài là ngài Lê thì hơn!" Lam Ngọc Anh nghĩ đến ông ấy là ba của Lê Tuyết Trinh, vẫn duy trì chút khoảng cách thì thỏa đáng hơn, cho nên chỉ mỉm cười nói.
Lê Hoài Lâm thấy thế, cũng không gây khó dễ, rất tồn trọng ý muốn của cô, ông ấy cười, nói tiếp: “Thôi vậy, tôi và cô Lam dường như đã lâu không gặp thì phải! Trong thời gian qua, dạ dày của tôi không tốt nên vẫn luôn ở trong bệnh viện.
Ngày đó tôi còn nghĩ, có lẽ cô Lam đã quay về Canada, không có cơ hội gặp lại, nói chuyện vài câu nữa!" "Ngài không sao chứ?" Vẻ mặt Lam Ngọc Anh chợt biến đổi, vội hỏi.
"Không sao." Lê Hoài Lâm mỉm cười, xua tay: "Đến tuổi này rồi, các cơ quan trong cơ thể luôn xảy ra chút vấn đề Không có gì đáng ngại đâu.
Chỉ là bệnh cũ tích tụ nhiều năm, thủng dạ dày, lại thêm có chút viêm dạ dày mãn tính.
"Dạ dày không tốt thì ngài ăn nhiều mì sợi và cháo kê vào, chữa trị trên phương diện ăn uống có thể bù đắp được rất nhiều!" Lam Ngọc Anh suy nghĩ một lát, không nhịn được lại nói tiếp một câu: "Còn nữa, tôi biết có một phương thuốc dân gian ở quê, mỗi ngày sau khi ăn xong và trước khi ngủ chà xát làm nóng hai tay, sau đó lấy rốn làm trung tâm, massage sáu mươi tư vòng thuận theo chiều kim đồng hồ, rất có tác dụng đấy.
Ngài Lê, hay là ngài về làm thử xem!"
Lê Hoài Lâm thoảng ngày người, sau đó đôi mắt ảnh lên nụ cười gật đầu: "Được, cám ơn cô!"
Thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt quan tâm mình, không hiểu sao ông ấy chợt thấy thật ấm lòng.
Thật ra bọn họ cũng chỉ quen biết sơ qua lại giống như lúc mới gặp được ở sân bay vậy, dạ dày của ông không thoải mái, cô vẫn là người xa lạ lại có thể đưa thuốc cho ông ấy.
Hơn nữa, chẳng biết tại sao, ông ấy luôn cảm thấy giữa bọn họ rất có duyên phận, lại rất muốn thân thiết với cô.
Hai người đang vừa nói vừa cười, bỗng nhiên có giọng phụ nữ hơi sốt ruột vọng tới.
"Ba!".