**********
Chương 363: Đừng nhìn chằm chằm vào tôi
Lam Ngọc Anh mở mắt, Đậu Đậu nằm trong lòng vẫn đang ngủ.
Cái miệng nhỏ mở ra, cũng không biết giấc mơ đẹp thế nào, đôi lông mày nhỏ nhắn và khóe miệng đều nhếch lên.
Sợ làm Đậu Đậu giật mình, cô nhẹ nhàng đứng dậy, cho chân của cậu bé vào chăn, rồi mới thay quần áo đi đánh răng rửa mặt.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng sớm rọi xuống như chú nai đang nô đùa, hôm nay là thứ bảy, không phải là ngày quan trọng gì, nhưng sau khi Lam Ngọc Anh nhìn lịch thì có chút ngạc nhiên rồi nhếch miệng cười thầm.
Lam Ngọc Anh hôn Đậu Đậu một cái rồi xuống bếp làm đồ ăn sáng.
Nửa tiếng sau, hai bố con đều xuống lầu, một nhà 3 người ngồi trước cái bàn tròn.
Khi Đậu Đậu trèo lên bàn, ngó thấy đĩa thức ăn trước mặt Lam Ngọc Anh, rồi lại ngó thấy đĩa thức ăn trước mặt Hoàng Trường Minh, chớp chớp ảnh mắt ngạc nhiên: “Chỉ nấu cho con có tô mì ~” “ Ừ!” Lam Ngọc Anh nhếch mồi, sờ đầu Bánh Bao: “
Con yêu, cái này so với những gì con ăn trước nay không giống nhau, đây là mì trường thọ!” “Mì trường thọ?” vẻ mặt nghi ngờ của Bánh bao.
“Là khi đón sinh nhật, mới được ăn!” Lam Ngọc Anh giải thích cho cậu bé nghe: " Vì nếu sinh nhật mà ăn mì trường thọ, thì sẽ khỏe mạnh, sống đến 100 tuổi.
Bánh Bao nghiêng đầu, nhắc nhẹ: “Nhưng vẫn chưa đến sinh nhật của con mà!”
Tuy là một đứa trẻ, nhưng đã sớm hiểu sinh nhật là gì, vì mỗi năm cứ đến sinh nhật đều có rất nhiều người tặng quà cho cậu bé, ông cũng sẽ tặng cậu một bao lì xì còn to hơn cả mặt cậu bé nữa, chỉ là đếm trên đầu ngón tay nồn nà, thì còn nhiều ngày nữa cơ! “Không phải đâu, con yêu, hôm nay là sinh nhật con!” Lam Ngọc Anh lại lắc đầu rất chắc chắn.
Khi ngủ dậy cô ấy đã nhìn lịch, vừa đúng ngày đó của 4 năm trước cô hạ sinh Bánh Bao.
Nhưng ngày này mỗi năm sau đó, cô đều nhớ về đứa trẻ mà cô không thể giữ được, nhưng bây giờ khác rồi, Bánh Bao của cô vẫn sống vui vẻ trước mặt cô, cho nên có thể chúc mừng cậu bé rồi.
Hoàng Trường Minh phía đối diện thấy thế, trong lòng cũng đã hiểu.
“Đậu Đậu, là sinh nhật con mà.
Anh ta bỏ cái nĩa trong tay xuống, và cũng nói như thế với con trai: “Sau này sinh nhật của con sẽ đổi thành ngày này
Bánh Bao tuy không hiểu, nhưng thấy Lam Ngọc Anh cau cau mày liền gật đầu: “Con biết rồi!”
Ngay lập tức, cúi xuống cố gắng ăn mì trường thọ.
Ăn xong bữa sáng, Lam Ngọc Anh gọi con người cao lớn đang ở trên lầu: “ Hoàng Trường Minh, tôi muốn chúc mừng sinh nhật Đậu Đậu
Đây là lần đầu tiên cô đón sinh nhật với con trai, nên không muốn làm qua loa tùy tiện.
“Cô muốn chúc mừng thế nào?” Hoàng Trường Minh quay người vịn tay.
“Ờ thì......!Lam Ngọc Anh suy nghĩ, “ thực ra tôi cũng chưa nghĩ kỹ, nhưng nếu không tổ chức buổi tiệc hoành tráng thì cũng phải mang nó đi chơi một này thật vui!” "Được." Hoàng Trường Minh gật đầu vui mừng.
Lam Ngọc Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: “Vậy đưa nó đến công viên thiếu nhi đi?”
Trước đây đã từng dẫn Bánh Bao đến vườn thú rồi, thằng bé vui cả ngày, nếu đến khu vui chơi nhất định cũng sẽ rất vui, khi còn nhỏ, lúc cô vẫn còn ở nhà, cứ đến sinh nhật là mẹ thường đưa cô đến công viên thiếu nhi.
Quyết định xong thì cô rời đi nhanh chóng.
Lam Ngọc Anh trở về phòng thay quần áo cho Bánh
Bao, một nhà 3 người lái xe đến công viên.
Vì là cuối tuần, lại thêm điều kiện ngoài trời, nên có rất nhiều người ở công viên thiếu nhi, nhưng hầu hết đều giống họ, là bố mẹ đưa con đến, mua vé vào trong.
Trước khi gặp Lam Ngọc Anh, tính tình Bánh Bao rất lầm lì, lại thêm công việc của Hoàng Trường Minh bận rộn, nên gần như rất ít khi đến nơi như này.
Cho nên công viên thiếu nhi cũng là lần đầu tới giống như vườn thú vậy, Bánh Bao từ lúc bước chân vào công viên, liền thể hiện sự hứng thú, nhìn thấy cái gì cũng há miệng ngạc nhiên.
Cả buổi đi chơi Lam Ngọc Anh luôn theo sát Bánh Bao.
Những trò chơi như thuyền cướp biển mini, ly cà phê xoay tròn và bánh xe trọc trời, mỗi một trò chơi đều nhẫn nại chơi cùng con một lần.
Hoàng Trường Minh cũng giống như những ông bố khác, đều đứng đợi ở khu vực bên ngoài cửa, Lam Ngọc Anh ngồi trên lưng ngựa đu quay, lần nào vô tình quay đầu lại, đều thấy đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng về phía mẹ con họ.
Hoặc nói chính xác hơn, là mắt dán chặt vào cô.
Ánh mắt đó quả thật quá rõ ràng rồi, muốn không để ý cũng khó, cô bối rối nhìn thẳng, hơi thở nóng lên, cho đến khi cô xuống ngựa đu quay, suýt nữa là giẫm lên không rồi.
Khi dắt Bánh Bao đi ra, Lam Ngọc Anh không nhịn được cắn môi nói: “Hoàng Trường Minh, anh có thể đừng nhìn chằm chằm vào tôi không...!“Cô không nhìn tôi, làm sao biết tôi dang nhìn cô?”
Hoàng Trường Minh bỏ tay vào túi, nhếch mày hỏi ngược lại cô....!Lam Ngọc Anh nghẹn lại không nói được gì.
Cô nuốt nước bọt, nói đại một câu: “Hai người đợi chút, tôi đi mua nước!”
Bánh Bao sau khi vào công viên chơi rất hoạt náo, không còn giống cái đuôi lẻo đẻo theo sau nữa, mà leo lên ghế nghỉ ngơi bên cạnh ngồi.
Đôi mắt to tròn như quả nho đen nhìn ngắm bốn phía, muốn tìm trò chơi để chơi.
Bỗng nhiên, bị cặp bố con thu hút ánh nhìn.
Phía đối diện không xa, có cậu nhóc tầm tuổi cậu bé đang chạy lon ton, thì bố cười theo phía sau.
Bống bố đi lên phía trước, nhấc cậu nhóc cưỡi lên cổ mình, sau đó nằm hai tay cậu nhóc đung đưa, cậu nhóc cười ha ha không ngớt, vui vẻ lắc lư cái thân thể nhỏ bé.
Bánh Bao ngay lập tức nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lấp lánh, “bố~”
Hoàng Trường Minh cũng vừa thấy cặp bố con đó, nên dễ dàng hiểu được ý của con.
Mặt anh ta tối sầm lại liên tục nói: “Đừng nghĩ đến chuyện đó!”
Bánh Bao mếu máo, xoay người đối nghịch anh, tỏ vẻ không vui.
Khi Lam Ngọc Anh mua nước về, thì thấy bầu không khí căng thẳng, nhất là Bánh Bao, vẻ mặt vui vẻ đã không còn, ủ rủ ngồi cúi mặt xuống, thể hiện rất là buồn bực không vui.
Cô vội vàng hỏi: “Con yêu, sao thế?”
Bánh Bao thấy cô quay lại, lập tức sà vào lòng cô.
Lam Ngọc Anh vô cùng thương xót: “ Con yêu, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Bánh Bao lại càng mếu máo, chỉ về cặp bố con vẫn chưa đi xa kia, nhẹ nhàng nói lên nỗi ấm ức: “ Con cũng muốn giống như thế
Lam Ngọc Anh nghe xong, lại thấy vẻ mặt âm u của Hoàng Trường Minh, thì liền hiểu là chuyện gì rồi.
Cô an ủi Bánh Bao 2 câu, rồi nhìn con người cao lớn đang bước đi kia.
“Này, Hoàng Trường Minh...!
Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, dè dặt nói: “Đậu Đậu muốn cưỡi ngựa, anh nên cho nó cưỡi một chút......!
Hoàng Trường Minh trầm giọng: “Không được!” “Đừng như vậy nữa!" Lam Ngọc Anh cần môi, có chút khó khăn.
“Chỉ là cưỡi một lát thôi mà, không có gì khó khăn cả, hơn nữa hôm nay sinh nhật nó, tôi không muốn làm nó buồn.......!Mặt Hoàng Trường Minh lại tối thêm chút nữa, đôi môi khô ngậm chặt, chỉ là bất ngờ, đột nhiên nói ra câu có ý vị sâu xa: "Muốn tôi làm ngựa cho nó cưỡi cũng được, trừ khi đưa ra chút ưu điểm của cô.