Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 357: Cô Không Cần Phải Tha Thứ






Lam Ngọc Anh vội quan tâm hỏi: “Cục cưng, sao vậy?” “Tối nay Anh Anh đặc biệt tốt với Bảo Bảo!” Bánh Bao vểnh miệng nhỏ, nét mặt đau buồn sắp thất sủng, ngay cả giọng nói cũng nức nở: “Anh Anh, cô có phải sau này sẽ không cần Bảo Bảo nữa phải không?”
Biểu hiện của Lam Ngọc Anh đêm nay thật sự rất rõ ràng.

Nhưng đó là vì thiếu mất tình thương của mẹ suốt bốn năm, cô hận không thể móc toàn bộ não ra.

Bây giờ nghe thấy lời của Bánh Bao, cô cũng hoảng loạn theo: “Vì sao nói như vậy chứ?”
Bánh Bao giống như chú cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, đáng thương nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Trên tivi đóng, có một chị gái lớn bỗng nhiên đối xử với anh trai lớn rất tốt, sau đó thì không cần anh ấy nữa.

Thím Lý đang thu dây máy sấy tóc, sự chột dạ thổi qua.

Hẳn là phim Hàn Quốc bình thường mình hay xem.

Lam Ngọc Anh ôm chặt Bánh Bao vào lòng: “Mẹ cô sẽ không không cần cháu, cũng sẽ không rời xa cháu!
Thực ra đêm nay mấy lần cô suýt nữa thốt ra.

Chỉ là Bánh Bao bây giờ còn rất nhiều chuyện cũng phải cần có quá trình tiếp nhận, dù sao lúc ban đầu, mẹ con hai người cũng không biết nhau, chỉ là thiên tính huyết thống khiến bọn họ thu hút lẫn nhau.

Lam Ngọc Anh bây giờ một phút một giây cũng không muốn xa cách con trai.

Không, hận không thể từng phút giây đều dính cùng nhau, bên nhau.


“Anh Anh không bay nữa sao?” Bánh Bao xúc động nói.

“Không!” Lam Ngọc Anh biết cậu đang chỉ về cái gì, cười gật đầu: “Cô muốn luôn luôn ở bên cạnh con, nhìn con lớn lên.” “Thật sao a?” “Thật!”
Bánh Banh vùi vào trong lòng vài giây sau, lại chui đầu ra, vươn ngón tay nhỏ trắng nõn ra: “Anh Anh, có thể ngoéo tay với Bảo Bảo không a?” “Được, ngoéo tay!” Lam Ngọc Anh mỉm cười.

Ngón tay của hai người quấn vào nhau, sau đó lại đóng dấu.

Bánh Bao có được bảo đảm, khuôn mặt nhỏ cười như nụ hoa nở rộ, không ngừng làm nũng dụi vào lòng cô.

“Mười giờ, phải ngủ rồi!”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm tĩnh vang lên xa xã.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang khoanh tay đứng trước cửa phòng ngủ, áo vẫn mở rộng như trước, tuy rằng mái tóc ngắn đã khô rồi, hơn nữa cũng bị cánh tay che lại không ít, nhưng cơ bụng săn chắc giữa eo vẫn rất rõ ràng.

Cô liếm môi dưới: “À, biết rồi."
Hoàng Trường Minh nheo mắt lại, nhìn chăm chú mẹ con họ, khi nhìn đến cả khuôn mặt của con trai đều dán vào ngực của cô, đồng tử đột nhiên căng lại, ngay cả cơ môi cũng kéo căng theo.

Hầu kết nhô ra lên xuống, anh tức giận tắt đèn.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời lên cao.


Lam Ngọc Anh dậy rất sớm, rửa mặt xong thì đi vào phòng bếp bận rộn, trước đó vẫn luôn làm mỳ và đồ ăn Trung Quốc cho Bánh Bao, sáng nay đặc biệt chuẩn bị bữa sáng kiểu phương Tây, không ngờ anh cũng ăn cũng rất ngon.

Giọng hỏi thăm của thím Lý vang lên: “Cậu chủ, tối qua không ngủ ngon sao?” “Ừ” Hoàng Trường Minh kéo khỏe môi.

Tối hôm qua anh đúng là không ngủ ngon, chỉ cách nhau một bức tường, sau khi tắt đền về phòng ngủ nằm xuống, trong phòng trẻ em không lập tức ngủ, thỉnh thoảng truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng mềm mại đọc truyện cổ tích, chui thẳng vào trong tim anh, quấy nhiễu làm anh hoàn toàn không thể đi vào giấc ngủ.

Lam Ngọc Anh nghe tiếng ngẩng đầu nhìn thấy ghế đối diện bị kéo ra.

Rõ ràng đã rửa mặt xong thay quần áo, áo khoác vest bị khoác lên lưng ghế, cà vạt còn đang buông thống xuống, nhưng đường nét khuôn mặt cương nghị dường như vì không được nghỉ ngơi tốt hơi tiều tụy, hơn nữa vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Cô không nhịn được hỏi: “Ơ, anh lại mất ngủ?” “Anh Anh, Bảo Bảo muốn ăn bánh mi!” Bánh Bao mềm mại nói.

Tầm mắt Hoàng Trường Minh quét qua mặt cô, rồi liếc nhìn con trai, hừ lạnh.

Thấy anh không muốn phản ứng mình, Lam Ngọc Anh không tự chuốc bẽ mặt, làm mình nhàm chán, lấy bánh mì nướng phết mứt lên, sau đó gấp đôi lại đưa cho Bánh Bao.

Bánh Bao đợi không nổi, há miệng thở hổn hển ăn.

Lam Ngọc Anh vừa lau miệng cho con trai vừa cười hỏi: “Cục cưng, ăn ngon vậy sao?” “Chỉ cần là Anh Anh làm, Bảo Bảo đều thích ăn!” Cho dù miệng Bánh Bao nhét đầy, cũng không ngăn cậu bé biểu đạt sự ngọt ngào.


“Cháu thích là được!” Lam Ngọc Anh cong khỏe miệng: “Cục cưng, vậy buổi tối cô lại làm càng nhiều đồ ăn cho cháu, thịt bò kho tàu và tôm chua ngọt, cộng thêm thịt quả rau chân vịt, còn có canh sò!” Hoàng Trường Minh cũng như tối hôm qua, mặt không cảm xúc ăn sáng.

Lam Ngọc Anh mắt xoay về phía đối diện, do dự nói: “Hoàng Trường Minh, đợi lát nữa ăn sáng xong tôi muốn nói chuyện với anh.

“Ừ” Hoàng Trường Minh căng môi.

Ăn sáng xong, hai người một trước một sau vào phòng sách.

Hoàng Trường Minh đi vào trước, đến bên cửa sổ xoay người lại, dựa lưng vào khung cửa sổ, lập tức tiện tay ném áo vest trong tay xuống sô pha bên cạnh: “Muốn nói gì với tôi?”
Lâm Vạn Bạch đối diện hai mắt anh, nhíu mày: “Có hai chuyện, nhưng đều là liên quan đến Đậu Đậu “Nói đi.” Hoàng Trường Minh hai tay đút túi, cũng không cảm thấy kinh ngạc.

“Tôi muốn biết chân tướng!” Lam Ngọc Anh nói từng chữ, sau đó thẳng lưng: "Đầu tiên, tôi không nghi ngờ tính xác thực của quan hệ huyết thống của tôi với Đậu Đậu, nhưng bốn năm trước, tôi rõ ràng đã sinh ra thai chết lưu, hơn nữa là tôi tận mắt chứng kiến, nhưng tại sao Đậu Đậu lớn lên bên cạnh anh bình yên không có chuyện gì? Hoàng Trường Minh, tôi có quyền được biết!” “Xin lỗi.

Hoàng Trường Minh đột nhiên nói.

ТrцуeлАРР.cоm tra*ng web cập nhật nhanh nhất
Lam Ngọc Anh ngẩn ra,bỗng được anh xin lỗi mà không báo trước.

“Tiếng xin lỗi này, tôi thay ba tôi nói với cô!” Cổ họng Hoàng Trường Minh chuyển động, giọng điệu trầm thấp: “Bốn năm trước, là ông ấy cử người đến nắm hành tung của cô, lúc cô sinh mua chuộc được bác sĩ, tiến hành tráo đổi con, tôi năm đó xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó trong bốn năm đều bị mất trí nhớ, việc này tôi cũng mới biết được.”
Bây giờ Lam Ngọc Anh nghĩ kỹ lại, dường như trong thời gian mang thai năm đó, thật sự có vài lần cảm thấy có người theo dõi cô, chỉ là năm đó cũng không để ý lắm, cảm thấy trong thời gian mang thai quá mẫn cảm mà thôi, không nghĩ đến...!
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gò má đỏ vì kích động: “Ông ấy làm sao có thể như vậy, thật quá đáng!”
Ruột thịt chia lìa suốt bốn năm, chủ yếu hơn là, trong bốn năm nay cô chịu đựng đủ nỗi đau mất con.


“Ừ” Hoàng Trường Minh cũng không từ chối và biện giải, mắt tối sầm: “Cho nên, tôi thay ông xin lỗi cô, cô cũng không cần phải tha thứ.

Lam Ngọc Anh mím môi.

Cô biết, chuyện làm hại người khác này không liên quan đến anh.

Bởi vì năm đó anh xảy ra tai nạn xe cô, vẫn luôn mất trí nhớ, hơn nữa Phan Duy cũng từng nói với mình, lúc xảy ra tai nạn xe cộ anh ở trên đường cao tốc sân bay, đang trên đường tìm cô.

Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, để cho bản thân bình tĩnh lại hết mức có thể: “Trước không nói nguyên nhân hậu quả của chuyện này thế nào, Hoàng Trường Minh, tôi vẫn muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh nói với tôi chân tướng, để tôi biết Đậu Đậu là con tôi!”
Tiếng cảm ơn này, Hoàng Trường Minh nhận rất chột da, dù sao anh là có mục đích.

Anh đưa tay xoa cằm, dễ dàng chuyển chủ đề: “Vậy một chuyện khác là gì?”
Lam Ngọc Anh khẽ cắn môi, rồi chậm rãi nói: “Tôi muốn được chăm sóc Đậu Đậu “Chăm sóc thế nào?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.

“Nếu có thể, tôi hy vọng mỗi người chúng ta có thể thay phiên nhau chăm sóc, hai tư sáu anh, ba năm bảy tôi, nếu anh không bằng lòng, chủ nhật thuộc về anh!” Lam Ngọc Anh nhìn về phía anh, nói ra suy nghĩ của mình.

“Nói xong rồi?” Hoàng Trường Minh híp mắt.

“Nói xong.

Lam Ngọc Anh gật đầu.

Hoàng Trường Minh bỗng dưng đứng lên, từng bước đi về phía cô, cho đến khi dép chạm vào cô, anh mới suy đoán thâm độc nói: “Lam Ngọc Anh, cô thế này là định bỏ cha giữ con sao?”.