Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 352: Gọi Cô Là Ngọc Anh






Những tia nắng mặt trời nhạt dần rồi tắt hắn, ở tầng dưới khu nhà trọ, từng ánh đèn điện sáng rực thi nhau có mặt dẫn thay thế cho mặt trời.

Lam Ngọc Anh đếm đốt tay mà tính toán thời gian, tắt bếp ga, bỏ những gấp mì mới nấu vẫn còn trong nồi vào hộp cơm giữ ẩm, ngay cả một giọt nước mì cũng không để sót.

Buổi chiều sau khi cô gọi điện thoại xong, liền đi siêu thị mua những khúc xương sườn tươi ngon, hầm canh, lại cắt xúc xích bắp thành những miếng mỏng, thơm đậm vị ngọt từ xương.

Thầm nghĩ, Bánh Bao nhất định sẽ rất thích.

Lam Ngọc Anh đậy chặt nắp hộp cơm, rồi mang đến bàn ăn ngồi chờ.

"Cốc cốc cốc
Cuối cùng tiếng gõ cửa mà cô đang đợi cũng vang lên, cô bận bịu đứng dậy xách hộp cơm giữ ẩm, đôi mắt ngóng trông như mèo con.

Cửa chống trộm được mở ra, quả nhiên người đàn ông thân hình cao lớn Hoàng Trường Minh đang đứng chờ bên ngoài.

Hắn là anh vừa mới hoàn thành công việc liên qua đây, bộ đồ Tây thủ công màu đen, cà vạt vẫn còn thắt ở trên cổ áo, nhưng mà hình như lúc đang lái xe anh đã kéo lỏng cà vật, bây giờ có chút không ngay ngắn.

"Tôi nấu xong rồi, anh mang về cho Đậu Đậu đi!" Lam
Ngọc Anh chủ động nói.


Bánh Bao rất thích ăn mì mà cô nấu, ngay cả cô cũng không biết tại sao, có lẽ là do quan hệ cha con chăng, ngay cả sở thích nào đó cũng giống nhau.

Trong điện thoại, cô nói với anh, trước khi đi muốn nấu thêm chút mì cho Bánh Bao, hỏi anh buổi tối có thời gian không để tới lấy.

Lúc đưa mì cho anh, Lam Ngọc Anh có chút đau lòng.

Sợ rằng, đây là lần cuối cùng nấu mì cho Bánh Bao...!Nhưng cho dù có lưu luyến nhiều thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể làm gì, bởi vì đối với cuộc đời của Bánh Bao, cô dầu sao cũng chỉ là người dưng nước lã, không thể mãi mãi mà chung bước, sau này Hoàng Trường Minh cưới Lê Tuyết Trinh, bọn họ mới thật sự là người một nhà, suy cho cùng cô chẳng là cái gì cả...!"Được." Hoàng Trường Minh đưa tay nhận lấy.

Thật ra Lam Ngọc Anh cũng có thể gọi điện thoại cho thím Lý, nhưng cô vẫn muốn gọi cho anh, và cũng muốn tạm biệt anh một lần trước khi rời đi.

Thang máy sau lưng "đinh" một tiếng, chầm chậm kéo ra lần nữa.

Trương Tiểu Du vặn khóa bước vào, sau khi nhìn thấy hình ảnh ngay cửa, bất ngờ khẽ la một tiếng: "Á, có phải tôi về không đúng lúc không?" "Cái đó, à tôi mang đồ vào, tôi về phòng ngủ đây, không quấy rầy nữa!"
Trương Tiểu Du nói xong liền lém lỉnh nháy mắt ra hiệu, vội chui vào trong nhà, lúc kh người thay giày ở cửa, dây khóa túi xách không có kéo lại, có một lọ thuốc rơi xuống, lần thắng ra bên ngoài.

Trương Tiểu Du muốn đưa tay nhanh chóng nhặt lấy, không ngờ lọ thuốc lại lăn xuống ngay chân của Hoàng Trường Minh.

Lúc này anh đã cúi người, cầm lấy lọ thuốc ở trong tay.

Quét mát qua lọ thuốc mà không hề ngừng lại, Hoàng Trường Minh đưa tới: "Cô Trương, thuốc của cô?" "À...!Cảm ơn!" Trương Tiểu Du như chưa kịp phản ứng, lúng túng vội nhận lấy.

Lam Ngọc Anh đứng gần đấy, lúc lọ thuốc rơi ra cô thấy rất rõ ràng, đỏ không phải là đơn thuốc thông thường, mà là thuốc dưỡng thai mà bác sĩ phụ khoa kê cho Trương Tiểu Du, nếu để Hoàng Trường Minh phát hiện cái gì khác thường thì...!
Liếc mắt nhìn Trương Tiểu Du mặt đầy lo lắng, Lam Ngọc Anh sốt ruột lên tiếng: "Ấy, Hoàng Trường Minh, tôi tiền anh xuống!" "Ừm.

Hoàng Trường Minh gật đầu.

Lam Ngọc Anh cầm lấy chìa khóa, nháy mắt với cô bạn thân, liền đóng cửa lại.

Thang máy vừa xuống tầng trệt, nhấn lần nữa mới mở ra.

Con số màu đỏ nhảy với tốc độ đều đặn, trong lúc không để ý, đã xuống tới tầng trệt, Lam Ngọc Anh tiến anh ra ngoài cổng trọ.

Lập lòe ánh đèn đường bên ngoài, gió đêm lất phất thổi, lúc đi xuống nấc thang cuối cùng, vang lên giọng nói trầm tĩnh dịu dàng.

"Đứa trẻ ấy..

"

Lam Ngọc Anh buông đôi tay xuống, nhất thời siết chặt
Nghĩ rằng trong đôi mắt sâu thẳm u uất đó của anh, lại hiện lên nỗi ưu tư chứa những tức giận oán hận như cơn mưa đêm giông bão của trước kia, anh ở dưới đèn đường đêm vắng, dường đã khắc lại nét âm u tĩnh mịch của chiếc giếng cổ lâu năm, lay động lòng người.

Yết hầu nhấp nhô cử động lên xuống của Hoàng Trường Minh, nói: "Lần trước cô nói, cô là muốn giữ lại nó, muốn chăm sóc nó đến lúc trưởng thành, còn muốn nghe nó có thể gọi một tiếng mẹ phải không?" "Ừ." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Tuy ngày đó anh bất tỉnh, nhưng những lời cô từng nói anh đều nhớ cả.

Hoàng Trường Minh tiếp tục hỏi: "Thực ra cô rất yêu nó, đúng không?" "Ừ..." Lam Ngọc Anh lại gật đầu lần nữa, nhưng mà bây giờ nói những lời này cũng vô ích, cô đổi chủ đề nói chuyện: "Hoàng Trường Minh, ngày mai tôi phải trở về Cananda rồi." "Ơ." Hoàng Trường Minh mơ hồ tựa khó hiểu.

Lam Ngọc Anh không để ý tới, mím mỗi rồi nói tiếp: "Có thể sau này sẽ không trở lại nữa, cho nên...!Phiền anh giúp tôi nói tiếng tạm biệt với Đậu Đậu nha!"
Hoàng Trường Minh nghe vậy, đôi môi mỏng nhẽ nhàng vẽ ra một đường cung nhỏ dưới ánh đèn đường.

"Ngọc Anh, có lẽ không cần nói." Nụ cười ẩn sau lời nói của anh.

Ngọc Anh?
Lam Ngọc Anh khẽ rung động.

Có sững người loạn nhịp lại hơi bồi rồi nhìn anh, vì anh bằng nhiên thay đổi cách gọi, cùng với đôi mắt đượm cười
Nuốt nước miếng, Lam Ngọc Anh nằm chặt cái chìa khóa...!Anh đi đường cẩn thận, tôi lên phòng đây!"
Nói xong quay người chạy mất dạng, nội tâm rồi bời đến mức còn lảo đảo mấy bước trước cửa.

Hoàng Trường Minh đứng tại chỗ, ung dung nhìn theo bóng người cô chạy về phía nhà trọ,
Cho đến khi cô dần biến mất trong tầm mắt, anh mới cầm theo hộp cơm mà xoay người rời đi.

Giống như trước kia vậy, Hoàng Trường Minh trở việt biệt thự mà không hề nóng vội, nhưng lại lái chiếc xe Land
Rover thẳng đến cửa nhà ăn mới dừng lại, sau đó đạp thằng xe, mở hộp cơm giữ ẩm ra, hương vị vắt mì xông vào mũi.


Chờ đến khi anh ăn xong, điện thoại di động đúng lúc vang lên.

Hoàng Trường Minh liếc nhìn, nghe điện thoại, là giọng nói kính cẩn của Phan Duy.

"Tổng giám đốc Hoàng!"
Tình cảnh rất huyên náo, còn nghe thấy có người đang nói tiếng Anh, rõ là có sự chênh lệch thời gian với nơi anh.

Hoàng Trường Minh húp sạch chút nước mì cuối cùng, đậy nắp hộp cơm rồi hỏi: "Điều tra như thế nào?" "Tổng giám đốc Hoàng, mọi việc đều như anh dự đoán vậy!" Phan Duy tạm ngừng, nói tiếp: "Bốn năm trước, đúng là chủ tịch Hoàng đã phải người đến New York theo dõi cô Lam đến lúc cô ấy sinh, đã mua chuộc bác sĩ ở đó, rồi đánh tráo con cô ấy trong phòng phẫu thuật, nói dối cô ấy là do sinh sớm nên làm cho nhau thai bong non, dây rốn quấn quanh cổ nên đứa bé nghẹt thở, vì thế không giữ được đứa trẻ! Hơn nữa, cô Lam cũng biết chuyện này!" " Ừ, tôi biết rồi." Hoàng Trường Minh trầm giọng.

Sau khi cúp điện thoại, anh bình tĩnh nheo mắt, cơn rùng mình tản khắp người.

Đã qua mười lăm phút, nhân viên phục vụ trong nhà ăn chạy đến, đưa vắt mì được giữ ấm trong hộp cơm, dường như đã từng làm như vậy nhiều lần, cũng không hỏi hay nói gì thêm, tay này nhận tiền tay kia giao cơm.

Sau khi Hoàng Trường Minh nhận lấy, luôn cảm thấy hình như còn bỏ sót chuyện gì đó.

Bỗng dưng, nghĩ tới điều gì, anh lại lấy điện thoại di động ra lần nữa, bẩm ra một dãy số và gọi.

Đường giây vang lên chừng mấy tiếng bíp mới nhận cuộc gọi, có thể nghe thấy giọng mệt lử của Trần Phong Sinh từ đầu dây bên kia." Này, tôi mới vừa hạ bàn mổ, có chuyện gì nói mau đi, không có chuyện tôi cúp máy để ngủ đấy nhé...".