**********
Chương 344: Chăm Đậu Đậu
Sau khi về nước, Lam Ngọc Anh từng tới Hoắc thị hai lân.
Chỉ có điều lần nào đến cũng cùng toàn soạn Châu Thần đến, có đến cũng không đến thẳng phòng làm việc của anh, bây giờ khi bước vào, bên trong vẫn trang hoàng như xưa, không khác gì bốn năm trước, khiến cô cảm thấy hoảng hốt.
Hoắc Trường Minh có lẽ biết là cô vào, nhưng lại không ngẩng đầu lên.
Chiếc bút máy trong tay vẫn liên tục lướt trên giấy tờ, “Ngồi đi, chờ anh một chút, để anh xem hết văn kiện này đã!" “Ừm.” Lam Ngọc Anh kéo cái ghế đối diện ra.
Hai tay đặt lên bàn, hải bả vai rộng cường tráng, chiếc áo vest ngoài đang mở nút, đôi cánh tay to khỏe như muốn vươn ra khỏi chiếc áo sơ mi
Hoắc Trường Minh khẽ nheo hai đầu lông mày lại, rất chuyên tâm.
Hình ảnh này mang lại cảm giác rất quen thuộc, trước kia kia hai người còn đang giữ mối quan hệ yêu đương, nếu anh tăng ca cô sẽ đến Hoắc thị chờ anh, anh thì ngồi sau bàn làm việc chuyên tâm chú ý vào văn kiện, còn cô thì nằm dài trên ghế sofa làm gì đó để giết thời gian, ngẫu nhiên cô vụng trộm ngắm nhìn anh một cái, trong lòng sẽ rất ngọt ngào......!
Khi cô chợt ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Lam Ngọc Anh vội lắc lắc đầu Chờ những suy nghĩ tạp niệm kia bay hết ra ngoài, Hoắc Trường Minh đang ngồi phía đối diện chẳng biết đã ngẩng đầu từ lúc nào, đang nhìn cô chăm chữ
Không đợi cô lên tiếng trước, Hoắc Trường Minh bỗng dưng nói, “Anh chợt nhớ tới một chuyện” “Cái gì?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.
Hoắc Trường Minh đậy nắp bút máy lại, đặt lên bàn vang lên một tiếng “cạch” trầm lắng, sau đó từ từ nâng khỏe môi lên, “Lúc trước, khi anh còn đang mất trí nhớ, bị người ta bỏ thuốc, sau đó không biết người nào đó đã dùng cơ thể của mình để giúp anh giải thuốc, nếu như anh nhớ không lầm, thì dường như cũng ròng rã cả đêm!” ".....!Lam Ngọc Anh khoanh hai tay lại.
Không ngờ rằng tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này, mà anh vẫn nói theo kiểu mơ hồ, mơ hồ đến nổi, những cảm xúc xấu hổ trước kia như sóng vỗ tràn bờ, tràn vào trong đầu cô, bất chợt vì những cảm xúc ấy cô cảm thấy khó chịu tới nghẹt thở.
“Vì sao em lại làm vậy?” Hoắc Trường Minh nheo mắt lại.
“Lúc đó em đã nói rất rõ ràng rồi, với em mà nói thì chuyện đó chẳng lại gì cả, vả lại......!Lam Ngọc Anh kiểm môi một cái, dứt khoát ngẩng đầu lên, cùng anh mắt đối mắt, nhẹ nhàng thờ ơ nói, “Nếu anh không nhắc thì em cũng đã quên từ lâu rồi!”
Hoắc Trường Minh nghiến răng, “Lam Ngọc Anh, em càng ngày càng có tiền đồ nhỉ"
Đôi tay của Lam Ngọc Anh giấu ra sau lưng vắt kiệt đến mức sắp chảy nước, đột nhiên nhớ lại mình tới đây tìm anh là có việc, cô ngồi ngay người lại, "Hoắc Trường Minh, em tới đây tìm anh là có chuyện muốn hỏi.
“Hỏi đi.
Hoặc Trường Minh tựa lưng ra sau ghế.
“Hồi chiều em có đến bệnh viện thăm Đậu Đậu, thắng bé nói anh rất giỏi, nói anh nhất định có thể giữ em lại cho nên em sẽ không đi nữa...." Lam Ngọc Anh trực tiếp đi vào thẳng vấn đề, ánh mắt nhìn anh chăm chăm, “Hoắc Trường Minh, hôm em đi phỏng vấn ở Hoàng Đổng vừa hay anh cũng có mặt ở đó, Hoàng Đổng đột nhiên thay đổi ý định có liên quan tới anh không?”
Đối với câu hỏi của cô, Hoắc Trường Minh chợt nhếch mày, cũng không mấy bất ngờ.
Thật ra thì lúc cô vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, con trai đã mượn điện thoại của hộ sĩ gọi cho anh, mật báo với anh là thẳng nói lỡ miệng rồi.
Mà câu đó thì thực sự cũng là anh nói, lúc trước cô đưa Diệp Tấn gì đó đến bệnh viện không chỉ để thằng bé thôi, còn nói tạm biệt với thằng bé, lúc cô vừa rời đi Đậu Đậu liền khóc một trận mây mưa, nếu anh không dỗ, thì cái bệnh viện đó đã bị xập từ lâu rồi.
Hoắc Trường Minh từng hứa với con trai, sẽ giữ cô lại, nhờ vậy nên thắng bé mới chịu ngoan ngoãn lại.
Khẽ nhếch mày lên, anh mở miệng, "Đậu Đậu vẫn chưa đủ bốn tuổi." " Lam Ngọc Anh nhíu mày.
“Lam Ngọc Anh, một đứa bé ba tuổi nói mà em cũng tin?" "Em.....!Lam Ngọc Anh nghẹn lời.
“Nói anh giở trò sau lưng, em có chứng cứ gì không?” Hoắc Trường Minh gõ nhẹ ngón tay lên bàn làm việc, bỗng dưng, anh chợt dừng lại, lời nói đột ngột xoay chuyển, “Nếu như anh nói đúng, vậy thì em sẽ làm gì?” Lam Ngọc Anh vẫn còn đang bị một đám mây mù che phủ đầu, nghe anh nói vậy, kinh ngạc trợn tròn mắt, Hoắc Trường Minh, anh thừa nhận?” “Nhưng sao anh lại làm vậy!” Cô có chút kích động.
Hoắc Trường Minh giơ tay cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điều kẹp vào giữa hai ngón tay, bật lửa châm thuốc, khi anh thở ra mùi thuốc lá thoang thoảng khắp văn phòng.
“Bởi vì......!Anh nói đến đây bỗng dưng dừng lại, đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm lắng, “Anh muốn Đậu Đậu có nhiều thời gian ở với em hơn.
Không những chỉ như bây giờ, mà anh còn muốn thằng bé có thể chung sống với cô, để cô có thể nắm lấy tay nó, cùng nó đi trên bước đường trưởng thành.
Lam Ngọc Anh đang rất muốn khóc.
Trước đó Hoắc Trường Minh đã từng hỏi cô có thể ở lại hay không, chỉ là không ngờ, sau khi khôi phục trí nhớ anh vẫn còn giữ ý niệm này, trong giây phút đó, tự dưng cô lại cảm thấy như mình đang bay bổng, nhưng lại lập tức tỉnh táo lại, tự nhủ với lòng mình không được tự mình đa tình.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.
Sau khi cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ Vest bước vào, có lẽ không ngờ rằng Lam Ngọc Anh lại đang ở đây, há hốc mồm king ngạc một hồi,
Hoắc Trường Minh nhíu mày, “Chuyện gì!” “Tổng giám đốc Hoắc.....!Phan Duy mắt nhìn Lam Ngọc Anh, do dự báo cáo, “Dưới quầy lễ tân báo, có cô Lê “Em về đây!” Lam Ngọc Anh nghe vậy, liền lập tức từ trên ghế đứng dậy.
Không đợi Hoắc Trường Minh nói thêm gì, cô đã nhanh bước phóng ra ngoài văn phòng, lúc vừa đi lại gần thang máy, từ trong thang máy lại bước ra một cô gái dáng người cao gầy mảnh khảnh, ăn mặc rất có khí chất, nhìn thấy Lê Tuyết Trinh, cũng không phải chuyện ngoài ý muốn.
Lam Ngọc Anh đã tránh không muốn đụng mặt đối phương rồi, mà lại không ngờ tránh cũng không thoát.
Lê Tuyết Trinh nhìn thấy cô đương nhiên rất kinh ngạc, lập tức nhíu mày.
Cũng may thang máy đang sắp đi xuống, Lam Ngọc Anh đi bước dài đi vào, cửa thang máy chậm rãi đóng lại trước đôi mắt kinh ngạc kia.
Lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Phan Duy vừa bước vào trong giờ đang đi ra ngoài lại.
“Trường Minh đang bận à?” Lê Tuyết Trinh hất tóc.
Phan Duy lịch sự gật đầu với cô ta, câu từ cứng ngắc trả lời lại, “Cô Lê thật ngại quá, Tổng giám đốc nói bây giờ anh ấy có một cuộc họp video, không tiện tiếp khách
Không tiện?
Sắc mặt Lê Tịnh Tuyết khó coi tới cực điểm như vẫn cố gắng giữ mặt mũi.
Vừa rồi cô ta còn tận mắt thấy Lam Ngọc Anh từ trong văn phòng Hoắc Trường Minh đi ra, cũng có thể nói là người chân trước kẻ chân sau, sao có thể gặp Lam Ngọc Anh, mà lại không tiện gặp mình......!
Sau khi Lam Ngọc Anh rời khỏi Hoắc thị, không trở về nhà ngay, mà lại ghé qua siêu thị.
Ra khỏi siêu thị cô đến trạm xe để về, nơi chân trời xa xa bóng chiều đã ngã về Tây, ánh chiều tà phả xuống mặt, rất dễ chịu.
Siêu thị cách chỗ cô ở rất gần, nên cô không đi taxi, cô đi bằng xe đưa đón của siêu thị dành cho những ai có thẻ mua sắm, từ ngoài cổng đi vào, mỗi bước chân cô đi đều nhịp nhành với nụ cười của cô, một bụng vui vẻ.
Vốn cho rằng chuyện ở Hoàng Đổng là một sự cố may mắn ngoài ý muốn, không ngờ chuyện ngoài ý muốn này lại có người đứng sau, mà người đứng sau lại là Hoắc Trường Minh......!
Trong lòng như mọc đầy cỏ dại, đã sắp rối tung rối mù lên rồi.
Lúc đi lên đầu cầu thang, bước chân Lam Ngọc Anh dừng một chút, ô nhìn thấy một chiếc Limousine cũng không tính là quá lạ lẫm dừng ở đằng kia.
Cô muốn giả bộ như không nhìn thấy, tiếp tục đi lên lầu, nhưng rất rõ ràng, đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, người ta đã mở cửa xe bước xuống và cũng đuổi kịp CÔ.
“Cô Lam!”.