Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 339: Bố Không Cần Cháu Trai Nữa Sao






**********
Chương 339: Bố không cần cháu trai nữa sao?
Lam Ngọc Anh buộc phải cầm iPad, đành phải cắn môi nói: "Bỏ rau thơm ra đi...!
Hoắc Trường Minh nghe vậy, lông mày nhưởng lên không thèm để ý tới nó.

Người phục vụ nhanh chóng đến bưng cái nồi lên, không phải là lửa than truyền thống, bếp từ được khảm trên bàn, trên mặt có một cái soong lớn, bên trong là nước luộc gà thơm phức với hành lá và gừng thái chỉ.

Sau khi đun lên thì mùi hương lan tỏa.

Thịt bò thái mỏng và rau củ cho hết vào nồi luộc chín.

Bởi vì chỗ ngồi trong nhà hàng là số pha nối liền, không tránh khỏi việc ngồi gần nhau, mỗi lần giơ tay lên đều có cảm giác chạm vào nhau.

Lam Ngọc Anh cầm chiếc đũa, không khỏi nhìn về phía đối diện, "Diệp Tử, chúng ta đổi vị trí đi “Được!” Diệp Tấn đồng ý.

Hoắc Trường Minh nhíu mày, bọn họ động tác nhanh chóng, anh chưa kịp ngăn cản thì bọn họ đã đổi chỗ.

Lam Ngọc Anh từ đầu đến cuối đều cúi đầu ăn cơm, cố gắng không nhìn vào gương mặt đen xì ở phía đối diện.


Diệp Tấn rót đầy nước cho cô, anh ấy cười hỏi: "Lam Anh, trước đây cậu nói qua điện thoại là việc quay về Canada có thay đổi, có gì thay đổi?" "Hoàng Đông, người mà tôi muốn phỏng vấn hôm nay đột nhiên có việc gấp phải bấy sang Úc xử lý, không biết khi nào mới về “Vậy làm sao bây giờ?” Diệp Tấn cau mày.

Lam Ngọc Anh lắc đầu thở dài nói: "Tôi cũng không biết, hẳn chỉ có thể đợi..." “Không sao, trên đời vốn luôn có chuyện bất ngờ!” Diệp Tấn cười trấn an, “Vừa vặn tớ cũng không gấp gáp trở về, có thể chờ cùng cậu!
Hoắc Trường Minh vốn đã ảm đạm, đột nhiên nhàn nhạt nói: "Nếu vẫn luôn không trở về, cậu Diệp cũng sẽ chờ sao?" “Anh Hoắc nói đùa, làm sao vậy được!” Diệp Tấn đẩy kính.

“Ha ha.” Hoắc Trường Minh cười đến mơ hồ, giọng điệu có ý tứ sâu xa, “Tôi chỉ nghĩ, giống như anh nói trên đời luôn có bất ngờ.

Lam Ngọc Anh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, liền chen vào, "Mau ăn đi, thịt bò chín quá rồi!”
Ăn lẩu xong, bên ngoài đèn bắt đầu sáng.

Hoắc Trường Minh lấy ra chìa khóa xe, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Lam Ngọc Anh, "Tôi đưa mọi người về." "Cảm ơn, nhưng không cần đầu.

Vừa rồi tôi gọi taxi trên ứng dụng, hiện tại dịch vụ gọi taxi trực tuyến ngày càng trở nên thuận tiện!" Diệp Tấn cười giơ giơ điện thoại, sau đó chỉ vào một chiếc taxi đang dừng bên đường.

“Hình như đến rồi!”
Hoặc Trường Minh không nói nhiều, xem ra rất vui vẻ.

Anh tiếp tục nói, "Lam Ngọc Anh, lên xe.

Lam Ngọc Anh lắc đầu.

"Hả, không cần..."
Như sợ sẽ giống như lần trước bị anh nắm tay cô nhét vào trong xe, cô lùi lại nửa bước sau đó chạy tới "Diệp Tử, tớ cùng đi với cậu!"
Chiếc taxi lái dưới ánh đèn, và người lái xe phía trước đang nghe đài với vẻ thích thú.

Sau khi xuống khỏi cầu vượt, Diệp Tấn ngồi bên cạnh đột nhiên nói: "Nếu tớ nhớ không lầm thì anh Hoắc lái một chiếc Land Rover màu trắng đúng không?" "Ừ." Lam Anh gật đầu và hỏi một cách khó hiểu, "Sao vậy?" “Không có gì.” Diệp Tấn cười lắc đầu.

Nghiêng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, chiếc Land Rover màu trắng đã chạy theo từ lâu, anh ấy đã chú ý hồi lâu, rõ ràng không giống như tiện đường.

Diệp Tấn lại do dự, cẩn thận nói: "Lam Anh, cậu và
Hoắc tổng không phải là quan hệ bạn bè bình thường đúng không?"
Lam Ngọc Anh mím khỏe mỗi khi nghe những lời này.

Ở Canada, ngoài những đồng nghiệp mà cô gặp hàng ngày, cô thực sự chỉ có Ye Xiu là một người bạn thân, cô không muốn lừa dối anh ấy, nhưng cô không muốn nhắc lại những chuyện đã xảy ra, vì vậy cô chỉ nói: “Không quan trọng, mọi chuyện đều đã qua rồi....!
Diệp Tấn gật đầu, những điều cô không muốn nói thì không nên khiến khó xử.


Chỉ trầm tư trong hai giây, rồi hỏi: "Con trai của anh Hoắc thật là dễ thương, còn mẹ của đứa trẻ đâu?" “Tớ thực sự không biết rõ lắm.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, giọng điệu cũng mờ mịt, "Nhưng Đậu Đậu nói rằng mình không có mẹ, tớ đại khái biết là nó có thể được Hoắc Trường Minh và một người phụ nữ khác sinh ra, tình một đêm hay gì đó ….....!“Thì ra là vậy!” Diệp Tấn gật đầu, sau đó lại lắc đầu cười, cảm thấy vừa rồi hình như là suy nghĩ quá nhiều.

Xe taxi dừng ở dưới lầu khu chung cư, Lam Ngọc Anh đẩy cửa xuống xe, cười vẫy tay chào đám người bên trong, "Diệp Tấn, vậy tớ lên trước, lúc về nghỉ ngơi sớm đi.

Tạm biệt!" “Được rồi!” Diệp Tấn cười đáp lại.

Cách đó không xa, chiếc Land Rover màu trắng chạy theo sau dừng lại dưới một ngọn đèn đường.

Đến khi xác định xe taxi biến mất ở trong bóng đêm, hình bóng xinh đẹp kia cũng xuất hiện ở khung cửa sổ, chiếc xe Land Rover màu trắng mới rời đi.

Chạng vạng, Hoắc thị.

Vừa mới kết thúc cuộc họp, Hoắc Trường Minh mở cửa phòng làm việc, cởi áo veston, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, trên đó có một cuộc gọi nhỡ của Hoắc Chấn.

Anh bước đến cửa sổ bằng kính trong suốt, một tay đút túi quần.

Sau khi đường dây được kết nối, bắt máy thật nhanh, giọng nói dày dặn của Hoắc Chấn truyền đến, "Gọi điện thoại không bắt máy, đang họp à?" “Phải, vừa mới kết thúc” Hoắc Trường Minh kéo môi, mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng về phía tây, nửa bầu trời nhuộm đỏ, ánh hồng rơi vào mắt anh, “Bố, bố gọi có chuyện gì vậy? "Tối nay trở về ăn cơm, tự mình về, không cần dẫn theo Đậu Đậu."
Hoắc Chấn vẫn chưa biết chuyện Bánh Bao nhập viện nên mới nói như vậy.

Hoắc Trường Minh híp mắt, "Tại sao, bố không cần cháu trai nữa sao?" “Sao lại không!” Hoắc Chấn lập tức phản bác lại, dừng một chút rồi nói: “Nhưng tối nay không thích hợp, bố gọi lại cho con, chủ yếu là để bàn chuyện kết hôn của con với Lê Tuyết Trinh! Dù con có tìm lấy do gì đi nữa thì, cuộc hôn nhân với Lê Tuyết Trinh không thể trì hoãn được nữa! "
Hoắc Trường Minh cười lạnh một tiếng.

Hoắc Chấn không nghe thấy, giọng điệu càng thêm nghiêm khắc," Trường Uyên, con không còn trẻ nữa, Lê Tuyết Trinh đã đính hôn với con bốn năm rồi.


Chúng ta cũng nên cho con bé và nhà họ Lê một lời giải thích.

Vì vậy, chuyện kết hôn của con phải thực hiện càng sớm càng tốt.

"
Hoắc Trường Minh yên lặng nghe, cuối cùng môi mỏng giật giật, "Con biết rồi."
Cúp điện thoại, hoàng hôn bao phủ lên gương mặt anh, nhưng không có chút độ ẩm nào.

Từ trong túi áo lấy ra điều thuốc, sau khi bật lửa, làn khói trắng tản ra, Hoắc Trường Minh hít một hơi thật mạnh, nicotine tiếp tục từ miệng truyền đến dạ dày, ánh sáng trong mắt càng lúc càng lạnh.

“Cốc cốc cốc!”
Có tiếng gõ cửa, sau đó cửa văn phòng được đẩy ra
Phan Duy trong bộ vest bước vào và kính cần báo cáo: "Cô Lục đến rồi, nói muốn gặp anh!"
Hoắc Trường Minh nghe vậy, quay người sang một bên, khỏi vây quanh khiến nét cương nghị và góc cạnh của anh không còn rõ ràng.

Phan Duy xem mặt đoán ý, "Hoặc tổng, để em từ chối trước, hay là..." “Cho cô ấy vào.

Hoắc Trường Minh phun khói “Vâng!” Phan Duy đáp ngay lập tức..