Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 325: Xe Cứu Thương Đã Đến






**********
Chương 325: Xe cứu thương đã đến
Không thấy Đậu Đậu? Nghe Hoàng Trường Minh nói vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi cứng đờ.

Ban ngày, lúc ra về, cô đích thân bế cậu bé lên xe của chú Lý, còn tận mắt chứng kiến chiếc MercedesBenz mất hút trong tầm mắt của mình.

Hơn nữa lúc cô đến công ty mà mình đã hẹn phỏng vấn, cậu bé còn gọi điện thoại cho cô thông báo mình đã về đến nhà.

Trừ lần gặp mặt tình cờ ở sân bay, mỗi lần ra ngoài, cậu bé đều được thím Lý đi theo.

Cho dù là lần trước đi đến trung tâm thương mại cũng là vì thấy cô nên mới chuồn mất, không có khả năng tự dưng lại biến mất.

Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng, trong lòng cũng rất lo lắng.

Lúc điện thoại rung lên, Hoàng Trường Minh còn nghĩ nếu là Lê Tuyết Trinh gọi điện thoại như lần trước thì anh sẽ trực tiếp cúp máy.

Sau này thấy là thím Lý gọi nên anh mới nghe.

Trong điện thoại, thím Lý đầu tiên là hỏi có phải cậu chủ nhỏ đang ở bên cô Lam không, anh liếc nhìn cô rồi đáp là không, bởi vì lúc này hai người đang ở bên nhau, khi đó anh đã có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên ngay sau đó, giọng thím Lý trở nên rất sốt ruột, nói là không thấy con trai anh đâu.


Hoàng Trường Minh dời bước sang bên cạnh, nhíu mày: “Thím Lý, thím cứ nói từ từ, rốt cuộc là sao vậy?” “Tôi vẫn ở trong bếp nấu cơm.

Đến khi nấu xong, tôi lên lầu thì không thấy cậu chủ nhỏ ở trong phòng.

Tôi với ông Lý đã tìm khắp biệt thự, lầu các, kể cả hầm rượu, nhưng vẫn không thấy cậu chủ nhỏ ở đâu.” “Đang yên đang lành sao tự nhiên Đậu Đậu lại biến mất?” Hoàng Trường Minh chống nạnh, rất khó hiểu.

“Tôi cũng không biết nữa.

Ban ngày vẫn còn bình thường mà.

Nhưng hồi chiều tối, cô Lê từng đến đây!” Thím Lý tiếp tục nhớ lại: “Cô ấy nói là mang đồ chơi đến cho cậu chủ nhỏ, chơi cùng cậu chủ nhỏ một lúc, rồi nhìn như cô ấy nhận được một cuộc điện thoại nên rời đi.

Sau khi cô Lê rời đi, trông cậu chủ nhỏ có vẻ không vui, còn ném đồ chơi của cô Lê, sau đó chạy vào phòng.

Tôi cứ tưởng cậu chủ nhỏ vẫn ở trong phòng, không ngờ lại không thấy cậu chủ nhỏ đâu!” “Hơn nữa lúc nãy tôi phát hiện cổng lớn bị mở ra, khe hở vừa đủ cho trẻ con lách người, chắc chắn cậu chủ nhỏ đã lén lút trốn ra ngoài.

Tôi đoán có phải là cậu chủ nhỏ đi tìm cô Lam hay không, nhưng lúc nãy cậu chủ lại bảo là không có.

Nói đến đây, thím Lý càng sốt ruột hơn: “Bây giờ tôi và thím Lý đang tiếp tục tìm kiếm quanh biệt thự, cậu chủ, có nên báo cho cảnh sát không?" “Báo cảnh sát đi!” Hoàng Trường Minh trầm giọng.

Anh cúp điện thoại, sau đó kéo cổ áo cơ mi, sốt ruột vừa đi vừa gọi điện thoại cho đồn công an.

Lam Ngọc Anh nhanh chóng đến gần, khẩn trương hỏi: “Hoàng Trường Minh, Đậu Đậu sao rồi? Thật sự bị mất tích hả?" “Ừ." Hoàng Trường Minh gật đầu, vẻ mặt nặng nề.

“Có khi nào thằng bé trốn ở đâu đó không?” Lam Ngọc Anh phỏng đoán.

“Thím Lý nói là đã tìm hết cả biệt thự mà vẫn không thấy” Hoàng Trường Minh lắc đầu, cau mày nói: “Thím Lý nói có lẽ nó lén trốn ra ngoài tìm cô.

Tôi cũng đoán thế.

Tính cách của thằng bé rất lập dị, chỉ thân thiết với mỗi mình cô.

Khu chung cư và biệt thự đều ở gần bờ sông, khoảng cách không quá xa, bình thường lái xe mười mấy phút là đến.

Nghe anh với thím Lý đều nói vậy, Lam Ngọc Anh cũng cảm thấy có khả năng.

Mặc dù cậu bé còn nhỏ, nhưng trí nhớ rất tốt.

Lúc mới về nước, Hoàng Trường Minh chỉ đưa cô về khách sạn một lần mà cậu bé đã có thể chạy đến khách sạn tìm cô, hơn nữa sau khi cô dọn đến khu chung cư này thì cũng thế.


Chẳng qua không giống mấy lần trước, lần này cậu bé đi tìm cô một mình, không có thím Lý, chú Lý đi cùng, cho dù cậu bé thông minh đến mấy thì vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi, có quá nhiều nhân tố nguy hiểm không lường trước được, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao...!
Lam Ngọc Anh không dám suy nghĩ nữa: “Hoàng Trường Minh, chúng ta mau đi tìm thằng bé!” Không cần cô nhắc, Hoàng Trường Minh đã nhanh chóng đi về phía cửa.

Thang máy mở ra, hai người gần như chạy ra khỏi tòa nhà.

Lam Ngọc Anh không ngồi lên Land Rover mà cầm điện thoại nói: “Chúng ta chia nhau đi tìm, nếu tìm thấy thì có thể gọi điện thoại cho nhau “Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu, khởi động xe.

Chiếc Land Rover màu trắng phóng đi như bay.

Lam Ngọc Anh men theo tuyến đường đến biệt thự, tìm kỹ từng tắc một, hỏi từng người qua đường.

Mặc dù đã là chiều tối, ảnh hoàng hôn nơi chân trời đã tắt ngúm, nhưng trên trán và chóp mũi của cô vẫn đổ mồ hội, hơn nữa mồm miệng khô khốc.

Nhưng cô không muốn dừng lại, chỉ mong sao mình có thể đi tìm thêm một lát nữa, hỏi thêm mấy người nữa, mau chóng tìm thấy cậu bé kia.

ТrцуeлАРР.cоm trang* web cập nhật nhanh nhất
Lam Ngọc Anh cũng mong chờ ngay sau đó, cậu bé sẽ bỗng nhiên nhảy ra, chạy về phía mình, sau đó mềm mại kêu “Ngọc Anh”.

Vừa đi qua ngã tư đường, cô thấy đằng trước tụ tập rất đông người, hình như mới xảy ra tai nạn.

“Ôi chao, đây là con nhà ai vậy?” “Đáng thương quá, bị tông không nhẹ chút nào, chảy nhiều máu thế này!” “Người lớn nhà đứa bé này đúng là, sao lại để con nít chạy ra đường một mình? Nguy hiểm lắm! Anh nhìn mà xem, hình như thằng bé không nhúc nhích được nữa, cái áo in hình khỉ miệng rộng bị nhuộm đỏ mất rồi.”
Cái áo in hình khỉ miệng rộng...!
Nghe thấy câu này, Lam Ngọc Anh chợt nín thở.

Hồi sáng dẫn Đậu Đậu đi mua quần áo, cô thấy cậu bé rất thích khỉ miệng rộng nên chọn thêm mấy món đồ có in hình này.

Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc sắp rời đi, cô còn thay đồ mới cho cậu bé, cái áo hoodie mini có in hình khỉ miệng rộng rất to...!

Cô nhất thời thót tim, vội vã chạy đến, chen vào trong đám đông.

Lam Ngọc Anh suýt nữa không đứng vững.

Cô thấy cậu bé nhắm mắt nằm trong vũng máu, thân thể nho nhỏ run lên, chung quanh là đám đông tụ tập.

“Đậu Đậu! Đậu Đậu!”
Lam Ngọc Anh nhào lên, quỳ trên mặt đất, cẩn thận đụng vào bàn tay nhỏ của cậu bé, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Đậu Đậu, cháu đừng làm cô sợ, cháu nghe thấy cô nói gì không? Đậu Đậu
Cậu bé vẫn không có phản ứng, đôi mắt đen láy nhắm nghiền
Trong lòng Lam Ngọc Anh ùa lên cảm giác tuyệt vọng.

Không hiểu sao cô có cảm giác như trở lại bốn năm trước, nỗi sợ hãi bủa vây khi sinh con, cô rất sợ Đậu Đậu cũng sẽ như đứa bé đó
Lam Ngọc Anh run rẩy đưa tay xuống dưới mũi cậu bé, một lát sau mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà vẫn còn hơi thở.

Lam Ngọc Anh ôm cậu bé vào lòng, chừa một tay gọi điện thoại, vừa khóc vừa cầu cứu người chung quanh.

“Làm phiền mọi người gọi xe cứu thương giúp tôi với!”
Người bên cạnh tưởng cô là mẹ đứa bé nên vội nói: “Chị ơi, chị đừng sốt ruột, lúc nãy đã có người gọi 115 rồi! Chờ đến khi được đưa vào bệnh viện thì sẽ ổn thôi, con trai chị sẽ không sao đâu!”
Trong tiếng ồn ào, có người kêu to: “Đến rồi đến rồi, xe cứu thương đến rồi!”.