Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 323: Thẻ Đen






Nghe vậy, Lam Ngọc Anh không khỏi giơ tay sờ khỏe miệng của mình, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Đậu Đậu cũng tò mò nên sờ lên mặt mình giống hệt cô.

Thấy thế, Lam Ngọc Anh lắc đầu bật cười.

Cô không bận tâm đến lời nói của Lam Ngọc Anh, chỉ tưởng rằng cô ấy nói thế là muốn lấy lòng khách hàng, thế nên cô dắt tay cậu bé nói: “Chúng tôi muốn xem quần áo trước.

“Vâng, mời chị đi theo tôi” Nhân viên bán hàng nhiệt tình hướng dẫn.

Bốn năm trước, lúc đang mang thai, cô cũng thường xuyên đi dạo cửa hàng bán đồ cho mẹ và bé ở nước ngoài.

Nhưng không ngờ mình lại không có duyên với đứa bé trong bụng.

Những đêm mất ngủ, cô đã đốt hết mấy món đồ nho nhỏ mà mình chuẩn bị từ trước, thậm chí suýt nữa gây ra hỏa hoạn, phải đền không ít tiền cho chủ nhà và hàng xóm tầng trên.

Đến sau này, cô không còn ghé qua những cửa hàng liên quan tới trẻ con, thế nên tính ra thì đây là lần đầu tiên cô đi dạo trong cửa hàng thời trang trẻ em.

Những bộ quần áo trẻ em xuất hiện trước mắt cô đều nho nhỏ, mỗi món đều rất đáng yêu.

Lam Ngọc Anh xem cái nào cũng thấy xinh xắn, Đậu Đậu mà mặc vào không biết sẽ đáng yêu đến nước nào nữa.

Không cần nhân viên bán hàng giới thiệu, Lam Ngọc Anh đã chọn được mấy mẫu.

Suốt cả quá trình, Đậu Đậu vẫn đi theo cô như chiếc đuôi nhỏ, đôi mắt đen láy lấp lánh chớp chớp, khác hẳn với lúc trước Lê Tuyết Trình dẫn cậu bé đi dạo phố.


Lam Ngọc Anh rồi rằm thật lâu mới lấy ra một bộ rồi dẫn cậu bé vào phòng thử đồ.

Khác với bộ vest đen mini mà cậu bé đang mặc, đây là một bộ quần áo cao bồi tràn đầy sức sống, bên dưới là quần jeans rằn ri được xần lên, bên trên là áo khoác cao bồi không tay, bên trong phối hợp với áo hoodie in hình khỉ miệng rộng ngay trước ngực, cuối hai đầu dây kéo mũ là hai quả cầu bằng lòng.

Lam Ngọc Anh ngồi quỳ bên cạnh, mỉm cười nhìn trong gương.

Bởi vì quần áo màu sáng nên khuôn mặt đáng yêu của cậu bé càng non nớt hơn, mặt mũi cũng càng mềm mại đáng yêu.

Con nít thì lẽ ra phải ăn mặc như thế nào, lúc nào cũng mặc bộ vest mini màu tối trông như ông cụ non.

Nhưng không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn mấy bộ đồ đó là do Hoàng Trường Minh mua, làm cho cậu bé cũng trông thậm trầm y hệt ba nó.

Cậu bé chưa từng mặc quần áo như thế này, cứ cúi đầu nghiên cứu hai quả cầu bằng lòng trước ngực.

Cậu cầm nó lên rồi siết chặt, sau đó lại chọc chọc ngón tay.

Lam Ngọc Anh mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Đậu Đậu, cháu thích không?” “Thích!” Cậu bé gật đầu, khuôn mặt đỏ bừng để phần khởi.

Sợ mình biểu đạt không hết niềm vui trong lòng nên cậu bé còn cố ý nhấn mạnh: “Cháu thích lắm!”
Được cậu bé khẳng định, Lam Ngọc Anh còn vui hơn.

Sau đó dưới sự đề cử của nhân viên bán hàng, cô lại lấy thêm hai bộ rồi dẫn cậu bé vào phòng thử đồ để thay.

Điều là những bộ quần áo rất đáng yêu, tràn đầy cảm giác ngây thơ của trẻ con.

Hơn nữa quan trọng nhất là mỗi khi mặc một bộ đứng trước gương, cậu bé đều rất thích thú, không muốn cởi đồ ra.

Đến cuối cùng, Lam Ngọc Anh mua tổng cộng là bốn bộ.

Lúc tính tiền, thấy con số biểu hiện trên hóa đơn, cô không khỏi hoảng sợ.

Cô không ngờ chỉ mấy món quần áo của trẻ con mà lại bản tới tận mấy chục triệu.

Cô không hiểu biết nhiều về nhãn hàng này, chẳng qua là thấy bình thường cậu bé vẫn luôn mặc quần áo của họ nên mới dẫn cậu bé đến đây.

Lam Ngọc Anh không mang theo đủ tiền mặt, số dư trong thẻ cũng thiếu một chút, mấy tấm thẻ khác lại không thể thanh toán trong nước.

Thế là cô nhất thời lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này chỉ còn một cách là chọn hai bộ rồi thanh toán, còn lại phải nhịn đau từ bỏ.

Nhìn mấy bộ đồ đã được gấp lại, Lam Ngọc Anh cảm thấy bỏ bộ nào cũng rất tiếc, bởi vì lúc mặc thử, cậu bé đều rất thích những bộ đồ này, nếu không mua thì cô sợ cậu bé sẽ rất buồn.

Nhân viên bán hàng cũng nhận thấy cô đang khó xử, bèn tốt bụng nhắc nhở: “Chị ơi, tấm thẻ đen của chị có thể trả tiền được đấy!”
Thẻ đen...!
Lam Ngọc Anh ngẩn người, cúi đầu nhìn ví tiền trên tay mình.


Có lẽ là vì cô vừa lục ví nên tấm thẻ đen được nhét ở trong cùng cũng bị lôi ra, để lộ một khúc nhỏ.

Đây là tấm thẻ mà năm đó, Hoàng Trường Minh đã tặng cho cô.

Sau khi hai người bắt đầu yêu đương, ngày hẹn hò đầu tiên, anh đã đưa tấm thẻ đen này cho cô.

Cô vẫn nhớ rõ khi đó đôi mắt sâu thẳm của anh liếc xéo mình, nói: Tiêu tiền của bạn trai chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?
Dường như chất giọng bá đạo của anh vẫn còn vắng vắng bên tai...!Lam Ngọc Anh chạm vào tấm thẻ, trái tim bình tĩnh dường như lại dao động.

Sau này hai người chia tay, cô ra nước ngoài, quên chưa trả tấm thẻ này lại cho anh.

Bởi vì nó không phải là thẻ bình thường, có thể quẹt số tiền khổng lồ nên cô sợ mình làm mất hoặc bị trộm nên trước giờ cô vẫn luôn mang theo bên mình, giấu trong ngăn cuối cùng của ví tiền.

.

Tiên Hiệp Hay
Thấy Đậu Đậu mong chờ nhìn mình, ánh mắt vẫn còn chút phấn khởi, mặc dù cảm thấy đã chia tay mà còn quẹt thẻ của anh thì không được tốt lắm, nhưng cô lại không tiêu tiền cho bản thân mà tiêu cho con anh, nên chắc là không sao đâu nhỉ.

Lam Ngọc Anh giãy dụa mấy giây, cuối cùng rút thẻ đưa cho nhân viên: “Phiền cô thanh toán giúp tôi.

Tòa nhà cao ốc của tập đoàn Hoàng Oanh đứng sừng sững dưới ánh tà dương.

Cửa phòng họp mở ra, Hoàng Trường Minh bước ra đầu tiên, Phan Duy đi đằng sau bưng một tập giấy tờ.

Hai người đi vào văn phòng.

Hoàng Trường Minh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.

Đã đến giờ tan tầm, anh ngồi trên ghế giám đốc, đồng thời kéo caravat trên cổ, cởi cúc trên cổ áo sơ mi.

Phan Duy đứng trước bàn làm việc, cung kính nói: “Sếp Hoàng, đây là biên bản cuộc họp vừa rồi.

Nếu không còn việc gì thì em...!“Sửa soạn lại báo cáo của quý này cho tôi!” Hoàng
Trường Minh bỗng ngắt lời anh.


“Sếp Hoàng, chẳng phải trong cuộc họp vừa rồi, báo cáo của quý này đã được phê duyệt rồi sao?” Phan Duy nhỏ giọng nói.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, hừ lạnh: “Tôi bảo cậu sửa soạn lại thì cậu đi sửa soạn lại, có ý kiến à?” “Không có!” Phan Duy lập tức lắc đầu.

Anh còn tưởng mình sẽ được tan tầm đúng giờ, cuối cùng bể kèo hết rồi.

Phan Duy buồn bã đi ra văn phòng.

Không biết sao gần đây Boss có vẻ nhìn mình ngứa mắt.

Phan Duy rất buồn bực.

Cửa văn phòng đóng lại, Hoàng Trường Minh mới thu hồi tầm mắt, rút một điều thuốc ra châm.

Bận rộn làm việc cả ngày, vẻ mặt anh tràn đầy mệt mỏi.

Anh rít một hơi rồi phun ra làn khói trắng mờ ảo.

Khói thuốc còn chưa tan hết thì điện thoại đặt trên bàn bỗng reo lên.

“A lộ, xin chào tổng giám đốc Hoàng” Người gọi điện thoại lễ phép chào hỏi, sau đó nói rõ thân phận của mình.

Sau khi biết đối phương là nhân viên ngân hàng,
Hoàng Trường Minh rất khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”.