“Ting!” Cửa thang máy khép lại.
Lam Ngọc Anh mở khóa cửa, song ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía thang máy.
Trên hành lang vẫn còn mùi thuốc lá chưa tan hết, cô vẫn còn chưa hoàn hồn, chẳng lẽ anh đứng trước cửa chờ cô lâu đến thế chỉ để xác nhận chuyện này thôi sao?
Chẳng lẽ anh không còn việc gì khác để làm hay sao mà lại đi làm cái trò nhàm chán đó.
Lam Ngọc Anh cắn môi, không tài nào hiểu nổi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Trương Tiểu Du vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ: “Ngọc Anh, cậu đã về rồi à?” “Ừ, tớ về rồi đây.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Lúc đóng cửa, cô lại nhìn về phía thang máy, kìm lòng không đậu giơ tay lên sờ đầu.
Dường như xúc cảm khô ráo của bàn tay kia vẫn còn tồn tại trên đầu mình.
Sáng sớm đẹp trời, một chiếc Land Rover màu trắng đồ trong sân.
Hoàng Thanh Thảo liếc nhìn rồi khoanh tay đi vào biệt thự.
Bà vừa vào nhà, người giúp việc vội chào đón.
Bà chào một tiếng rồi hỏi hai cha con đang ở đâu, sau đó đi về phía nhà hàng.
Vừa đến cửa đã thấy một lớn một nhỏ ngồi trước bàn ăn, người nhỏ đanh mặt trông có vẻ không vui, người lớn cũng mặt lạnh như tiền.
“Bầu không khí này là sao vậy?” Thấy vậy, Hoàng Thanh Thảo hoang mang hỏi.
Thím Lý liếc nhìn nhà bếp, nhỏ giọng giải thích: “Sáng sớm cô Lê đã đến rồi.”
Hoàng Thanh Thảo nhướng mày đi vào trong, quả nhiên một bóng người cao gầy bước ra từ nhà bếp, đeo tạp dề trông cũng ra dáng ra hình lắm, tay bưng hai ly nước trái cây vừa ép xong, tươi cười như một người vợ hiền lành.
“Trường Minh, đây là nước trái cây em mới ép, anh với Đậu Đậu uống thử đi.
Buổi sáng uống nước trái cây rất đủ dinh dưỡng.
Hoàng Thanh Thảo cười tủm tỉm xen mồm: “Ái chà, xem ra tôi đến đúng lúc quá nhỉ.” “Cô đã đến rồi ạ!” Mặc dù biết đối phương không thích, song Lê Tuyết Trinh vẫn gọi bà như vậy, ngoan ngoãn hỏi: “Cô đã ăn sáng chưa ạ? Cháu không biết cô đến, để cháu ép thêm một ly nước trái cây cho cô nhé?” “Không cần, dì đã ăn ở khách sạn rồi.” Hoàng Thanh Thảo khoát tay, chẳng buồn so đo chuyện xưng hô với cô ta nữa, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống.
“Trường Minh, anh uống thử đi!” Lê Tuyết Trinh lại quay sang nhìn Hoàng Trường Minh, dịu dàng nói.
Hoàng Trường Minh cau mày nhìn lỵ nước trái cây trước mặt mình.
"Khoan đã!” Trước khi anh bưng ly nước lên, Hoàng Thanh Thảo bỗng kêu một tiếng, sau đó giành lấy ly nước trước mặt anh, cười như không cười: "Để cô uống trước cho, lỡ như lại bỏ thêm thứ gì đó thì sao? Cháu nói đúng không nào Tuyết Trinh?"
Sắc mặt Lê Tuyết Trinh khẽ cứng đờ, cổ rặn ra một nụ cười: “Cô hay nói đùa quá.
Hoàng Thanh Thảo chỉ cười chứ không nói gì, uống mấy ngụm rồi cố ý chép miệng.
Hoàng Trường Minh vốn không có ý định đụng vào ly nước đó.
Anh liếc nhìn thím Lý: “Thím Lý, nấu cho tôi một ly café đen.
Buổi sáng tôi có thói quen uống café.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Thím Lý lập tức đáp lời.
Sắc mặt Lê Tuyết Trinh hoàn toàn cứng đờ.
Cô ta biết sau vụ khách sạn lần trước, chắc chắn Hoàng Trường Minh sẽ giận mình nên cố ý dậy sớm đến đây chuẩn bị bữa sáng, mục đích là để anh tha thứ cho mình.
Nhưng cô ta còn chưa đi vào chủ đề thì không ngờ Hoàng Thanh Thảo cũng đến đây.
Rất rõ ràng, nếu cô ta tiếp tục ở lại đây thì sẽ chỉ mất mặt thêm mà thôi.
“Cô ơi, Trường Minh, vậy thì cháu về trước đây!” Lê Tuyết Trình giả vờ xem điện thoại, quyết định lấy lùi làm tiến.
“Ừ” Hoàng Trường Minh lạnh nhạt đáp.
Lê Tuyết Trinh tháo tạp dề đưa cho thím Lý, cố ý dây dưa một lát.
Song khi cô ta cầm túi xách đi ra ngoài thì hai cô cháu trong nhà ăn đều không thèm lên tiếng giữ cô ta ở lại một cách khách sáo, thậm chí không có ý định tiến cô ta ra ngoài, đành phải chán nản rời đi.
Thím Lý đưa Lê Tuyết Trinh ra ngoài rồi lại quay về, khuôn mặt cau có của cậu bé lập tức trở nên thoải mái hơn nhiều.
Hoàng Trường Minh bưng café lên uống một ngụm, lợ đếnh nói: “Cô ơi, ngoài ngoại ô mới khai trương một nhà vườn câu cá, hôm qua cháu đi ăn cơm với ông chủ ở đó thì ông ấy tặng cháu mấy tấm thẻ ưu đãi.
Mai là chủ nhật, cháu không có lịch trình gì nên muốn dẫn Đậu Đậu đến đó chơi một ngày, cô hẹn cô ấy nhé!” “Hèn chi cô còn nghĩ sao tự nhiên cháu lại hiếu thảo thế, thì ra là có dụng ý khác!” Nghe thấy câu cuối cùng, Hoàng Thanh Thảo chậc chậc liên hồi.
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng cười rộ lên: “Gần đây trời rất đẹp, đúng là rất phù hợp để ra ngoại ô hóng gió câu cá.
“Cô có chắc là sẽ hẹn được cô ấy đi cùng không?” Hoàng Trường Minh lại hỏi.
“Dĩ nhiên rồi!” Hoàng Thanh Thảo trả lời một cách khẳng định, sau đó xoa đầu cậu bé ngây thơ bên cạnh.
Đến chiều tối, Lam Ngọc Anh và Diệp Tấn hẹn nhau cùng ăn cơm.
Đối với cô mà nói, Diệp Tấn không chỉ là bạn bè mà trong lòng cô còn rất biết ơn anh.
Nếu không phải anh đã kiên nhẫn chữa bệnh cho cô thì e rằng cô sẽ rất khó thoát khỏi ám ảnh tâm lý.
Cho nên hôm nay cô đã tìm một nhà hàng đặc sản chính thống để mời anh ăn một bữa.
Mặc dù cô rời khỏi Sài Gòn đã nhiều năm, song vẫn muốn chiêu đãi bạn bè một cách nhiệt tình.
“Xin lỗi, tớ nghe điện thoại trước đã.
Nghe tiếng chuông điện thoại, cô nói với người đối diện rồi bắt máy: “A lô, cô đấy ạ?” "Cải Trắng, ngày mai cùng đi chơi đi!” Giọng nói của
Hoàng Thanh Thảo tràn đầy hào hứng.
“Đi chơi ạ?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng!” Hoàng Thanh Thảo nhẹ nhàng nói: “Ngoài ngoại ô mới khai trương nhà vườn câu cá, đáng giá đi chơi một chuyến! Thời tiết đẹp thế này, ở trong thành phố mãi cũng chán lắm, ngày mai bạn có định dẫn Đậu Đậu đi chơi, đông người mới càng náo nhiệt, cháu cũng đi nhé?”
Lam Ngọc Anh không bỏ qua cụm từ “bọn cô”.
Lời này chứng tỏ Hoàng Trường Minh cũng sẽ đi “Chắc cháu không đi đâu..
Lam Ngọc Anh từ chối.
“Đi đi mà! Mai là chủ nhật, chắc cháu cũng không có việc gì đâu! Tám giờ sáng mai chúng ta sẽ qua đó, không ngủ lại mà sẽ về lúc trời tối luôn, không làm chậm trễ chuyện gì đâu! Nếu cháu thật sự không muốn đến thì cô cũng không ép buộc, chẳng qua.
Nói đến đây, Hoàng Thanh Thảo cố ý dừng lại một chút, thở dài nói tiếp: “Đậu Đậu rất nhớ cháu! “Cháu.” Lam Ngọc Anh rối rắm.
Không chờ cô đáp lời, Hoàng Thanh Thảo đã nói tiếp: “Chắc cháu không biết chứ thực ra tính cách của thằng bé này rất lập dị.
Nó thường xuyên ru rú trong nhà, rất ít khi ra ngoài chơi.
Trước kia ông nội muốn dẫn nó ra ngoài cũng rất khó.
Nhưng vừa nghe nói cháu sẽ đi cùng, nó đã đồng ý ngay tắp lự, trông vui ghê lắm! Trẻ con tuổi này thì nên ra ngoài chơi nhiều một chút mới được.
Cải Trắng, nếu cháu không đến thì cô đoán là Đậu Đậu sẽ buồn lắm đấy...!
Lời nói của bà quá hình tượng, Lam Ngọc Anh thậm chỉ có thể tưởng tượng hình ảnh cậu bé ỉu xìu buồn bã.
Cô lưỡng lự mấy giây, cuối cùng mềm lòng nói: "Được rồi, vậy thì cháu sẽ đi.
“Quyết định vậy nhé! Sáng mai cô sẽ đến đón cháu!” Hoàng Thanh Thảo cười tủm tỉm nói.
Lam Ngọc Anh cúp điện thoại rồi thở dài, bây giờ muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa rồi.
Cô cắn môi nhìn chăm chăm màn hình điện thoại một lúc lâu, sau đó chợt nghĩ đến điều gì, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: “Diệp Tấn....