Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 311: Cô Phủi Sạch Thật Đấy






Cậu bé cảm thấy rất khó hiểu.

Sau khi đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, cậu chờ mãi mà không thấy họ về, sốt ruột đến mức muốn nhảy xuống ghế, kêu Hoàng Thanh Thảo dẫn mình đi tìm hai người.

Song Hoàng Thanh Thảo lại không đồng ý, còn nói với cậu là lúc này cậu không thể đi tìm họ, bởi vì ba cậu đang chơi trò lưu manh với Ngọc Anh...!“Ngọc Anh, chơi trò lưu manh nghĩa là gì vậy ạ?” Cậu bé có vẻ rất tò mò về cụm từ này nên cứ hỏi suốt.

Đối mặt với ánh mắt ngây thơ thuần khiết của cậu bé, Lam Ngọc Anh đỏ mặt đến mức suýt nữa nhỏ ra máu: “Ờ thì
Hai cô cháu kia lại không có ý định giúp đỡ cô.

Hoàng Thanh Thảo vừa cười tủm tỉm vừa hứng thú nhìn cô, còn Hoàng Trường Minh thì hờ hững như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.

Mãi đến khi cô sắp bị cậu nhóc quấn quýt đến mức suýt nữa sập đổ, Hoàng Trường Minh mới nhếch môi: “Về nhà ba sẽ giải thích cho con nghe"
Cậu bé chu môi, nhưng không hỏi thêm gì nữa.

Suốt bữa cơm, Lam Ngọc Anh thậm chí không biết mình đã ăn cái gì.

Sau khi ăn cơm xong, bởi vì Hoàng Thanh Thảo cứ khăng khăng một mực nên cuối cùng, Lam Ngọc Anh vẫn phải ngồi lên chiếc Land Rover màu trắng của Hoàng Trường Minh về nhà.

Ánh đèn neon lướt qua ngoài cửa sổ.

Lam Ngọc Anh đỡ cậu bé nằm trong lòng mình.

Từ khi ra khỏi nhà hàng, cậu bé cứ ngáp liên tục, lên xe chưa được bao lâu thì đã ngủ trong lòng cô, miệng nhỏ hé mở trông rất đáng yêu.

Hoàng Trường Minh ngồi một mình trên ghế lái, hai tay cầm vô lăng.


Mỗi khi cô lơ đễnh ngước mắt đều có thể đối diện với đôi mắt sâu thẳm trong gương chiếu hậu, khiến trái tim cô rung động, đành phải bối rối dời mắt sang khác.

chỗ
Cửa kính xe hạ xuống một chút cho gió đêm thổi vào, lúc này cô mới cảm thấy hô hấp thoải mái hơn một chút.

Nhưng sợ gió thổi làm cho cậu bé bị cảm lạnh lên cô lại nhanh chóng đóng cửa lại.

Hai mươi phút sau, chiếc xe Land Rover màu trắng đã đỗ dưới khu chung cư.

Suốt đường đi, Hoàng Thanh Thảo vẫn luôn chơi game, lúc này mới đặt điện thoại xuống vươn tay về phía Lâm Uyển Du: “Cải Trắng, để cô bế Đậu Đậu cho” “Vâng” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cô cẩn thận đưa cậu bé cho Hoàng Thanh Thảo.

Cậu bé ngủ rất say sưa, đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào.

Nhìn cục bột trắng mềm mại trong lòng mình, cô không nhịn được khẽ sờ một lát rồi mới lưu luyến rụt tay lại.

Lam Ngọc Anh nói với Hoàng Thanh Thảo: “Cô ơi, cháu về trước nhé.

“Đi đi!” Hoàng Thanh Thảo xua tay.

Thấy cô đẩy cửa xe đi ra, Hoàng Thanh Thảo nhìn về phía trước, quả nhiên thấy cửa xe chỗ ghế lái đăng trước cũng bị mở ra.

Lam Ngọc Anh vừa đặt chân xuống mặt đất, bóng dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh đã xuất hiện trước mặt cô.

“Chuyện đêm qua.


Lam Ngọc Anh mím môi, chủ động lên tiếng: “Tôi không để trong lòng đầu, tôi cũng mong anh đừng để ý! Ở nước ngoài, chuyện này rất bình thường, nam nữ đã trưởng thành xảy ra quan hệ là chuyện như cơm bữa.

Ờm...!Cho nên anh đừng cảm thấy có gánh nặng!”
Giọng nói của cô rất chân thành, ngay cả ánh mắt cũng thế.

Song ánh mắt của Hoàng Trường Minh lại tối sầm, khẽ hừ một tiếng: “Cô phủi sạch thật đấy!”
Lam Ngọc Anh cắn môi.

Sao cô nghe giọng điệu của anh có vẻ ai oán thế nhỉ? Bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, Lam Ngọc Anh nổi da gà, khẽ nói một câu: “Tôi vào nhà trước đây.

Sau đó vội vã bước đi, thậm chí không dám quay đầu lại như thể sợ bị anh kéo tay lại, đi thẳng một mạch vào thang máy.

Về đến nhà, Trương Tiểu Du còn chưa về.

Lam Ngọc Anh thay dép lê rồi bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống lầu xuyên qua lớp kính thủy tinh.

Hoàng Trường Minh vẫn còn đang đứng đó, ngửa đầu ngước nhìn lên trên, cứ như thể anh đang chờ xem cô đã về đến nhà chưa.

Lam Ngọc Anh vội lùi về sau hai bước.

Mười mấy giây sau, cô mới thử thò đầu ra nhìn xuống dưới lần nữa, chỉ thấy ánh đèn sau đuôi xe Land Rover màu trắng sáng lên rồi rời đi.

Cô tắm rửa, sau đó không vội đi ngủ, thấy trời đã khuya thì bắt đầu suy nghĩ mình có nên gọi điện thoại cho Trương Tiểu Du hay không, ai ngờ điện thoại lại rung lên, một tin nhận được gửi đến “Tôi và Đậu Đậu đã về đến nhà.


Lam Ngọc Anh im lặng nhìn dòng chữ trên màn hình.

Tin nhắn là sao? Chẳng lẽ anh đang báo cáo với cô hay sao?
Cô lưỡng lự không biết có nên gửi tin nhắn hồi âm hay là trực tiếp làm lơ thì điện thoại lại rung lên thêm lần nữa.

Thấy dòng chữ trên màn hình không phải là cái tên Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh mới thở phào nhẹ nhõm, ấn nút bắt máy.

Một giọng nam trong trẻo truyền đến từ đầu dây bên kia: "Hello ~"
Chiều tối hôm sau, Lam Ngọc Anh không về nhà ngay sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc mà trực tiếp bắt taxi đến một nhà hàng.

Bởi vì lúc này đang là giờ cơm nên nhà hàng rất đông khách.

Cô vừa đi vào bên trong vừa tìm kiếm, một người ngồi trên chiếc bàn trong cùng vẫy tay gọi cô, vẫn giọng nói giống hệt người trong điện thoại tối qua: “Ngọc Anh, Im here!
Lam Ngọc Anh nhìn sang bên đó thì thấy một người đàn ông rất tuấn tú đeo gọng kính màu bạc, mặc tây trang màu đen, đeo caravat màu xanh lam đứng dậy vẫy tay, trông dáng vẻ rất lịch sự tao nhã.

“Diệp Tấn!” Cô cười đến gần, vẻ mặt rất vui: "Đúng là cậu thật! Tối qua tớ còn tưởng cậu nói đùa chứ! Sao cậu lại đến Sài Gòn? “Tớ về thăm người thân thay cha mẹ.

Trước kia tớ từng nói với cậu rồi mà, cha mẹ tớ đều là người Sài Gòn.

Cậu còn nhớ không?" “Ừ, nhớ chứ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Тr*цуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Trừ những người đồng nghiệp, Diệp Tần là người duy nhất có thể nói là bạn của cô lúc còn ở Canada.

Mặc dù anh ấy cũng là người da vàng như cô, nhưng anh lại là Việt kiều, trước kia cha mẹ di cư đến Canada, sau đó sinh ra anh.

Từ nhỏ họ đã dạy anh học tiếng Việt nên anh không bị “tây” quá mức.


Sau khi trở thành bạn bè, cô mới biết thì ra cha mẹ anh cũng là người Sài Gòn.

Không ngờ ở nước khác lại gặp được đồng hương nên hai người mới trở nên thân thiết với nhau.

Diệp Tấn đẩy kính mắt, tươi cười ấm áp: "Tớ mới xuống máy bay hồi trưa, thu xếp xong xuôi thì chỉ muốn được gặp cậu thôi!” “Lần này cậu đến đây thăm người thân bao nhiêu ngày?” Lam Ngọc Anh cười hỏi tiếp: “Đúng rồi, nếu cậu rời đi thì bên phía bệnh viện phải sao đây?” “Tớ còn chưa xác định thời gian đầu.

Đúng dịp ngày nghỉ, năm ngoái tớ đã không nghỉ suốt cả năm nên phải thả lỏng một phen mới được.

Còn phía bệnh viện thì cứ giao cho mấy người khác gánh vác đi.” Diệp Tấn cười đáp, sau đó nghiêm túc nhìn cô: “Ngọc Anh, gần đây cậu sao rồi?”
Lam Ngọc Anh biết đối phương muốn hỏi cái gì, chỉ mỉm cười đáp: “Cũng được mà.” "Cậu còn thường xuyên mơ thấy nó nữa không?” Diệp
Tấn lại hỏi tiếp.

Lam Ngọc Anh thoảng khựng lại, sau đó mới kể: “Hồi mới về nước thì còn mơ thấy hai lần, sau này không mơ thấy nữa.

Diệp Tấn không chỉ là bạn, mà còn là bác sĩ tâm lý của
CÔ.

Năm đó, sau khi sinh ra một cái thai chết, cô vẫn không thể tỉnh táo lại được, phải đi khám bác sĩ tâm lý trong thời gian rất dài.

Cũng vì điều này nên hai người mới quan hệ mật thiết, sau này trở thành bạn bè thân thiết với nhau.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Tấn thả lỏng chân mày, gật đầu nói: “Biết cậu về nước, tớ sợ cậu thấy cảnh xưa lại buồn nên còn lo lắng cho tình trạng của cậu.

Bây giờ xem ra trạng thái của cậu rất tốt."
Lam Ngọc Anh nở nụ cười khiến anh đỡ lo lắng hơn nhiều.

Lúc nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến bàn họ, điện thoại của Lam Ngọc Anh lại reo lên.

Cô lấy điện thoại ra thì thấy cái tên “Hoàng Trường Minh” xuất hiện trên màn hình di động..