Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 285: Cả Mặt Đều Nóng Hầm Hập






**********
“Này, Hoàng Trường Minh.

Lam Ngọc Anh vô thức vươn tay đỡ lấy anh, cố gắng dùng thân mình đỡ hết mức có thể.

Tư thế hai người lúc này có chút thân mật, cô cố gắng tách mình ra một chút.

Đặc biệt là cô dường như cảm thấy, Hoàng Trường Minh tựa rất gần vào cô, thậm chí còn đặt cả trọng lượng của mình lên người cô: “Đừng động, tôi đau đầu.

Lam Ngọc Anh không dám nhúc nhích, có một phục vụ sau khi nhìn thấy thì chạy qua, dường như nhận ra thân phận của anh không dám lơ là mà gọi điện thoại cho giám đốc.

“Tổng giám đốc Minh, anh không sao chứ?"
Giám đốc vội vàng hỏi: “Club của chúng tôi ngoại trừ KTV ở tầng bốn, bên trên vẫn còn phòng nghỉ ngơi cho khách.

Nếu anh Minh không khỏe, có cần chúng tôi sắp xếp phòng nằm nghỉ ngơi một chút không?” “Cũng được.” Lam Ngọc Anh thấy anh cau mày, gật đâu.

Một lúc sau, Hoàng Trường Minh nằm xuống chiếc giường êm ái trong phòng
Phục vụ đưa đến một cốc nước ấm, Lam Ngọc Anh cảm ơn, đưa cả thuốc trong tay mình qua cho anh.

Sau khi nhìn anh uống xong, đặt cốc nước lên bàn cạnh giường.

Cô quan sát sắc mặt anh: “Hoàng Trường Minh, anh tốt hơn chút nào chưa?” “Ừm.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.

Không biết có phải do tác dụng của thuốc quá nhanh không, không còn cảm thấy cảm giác đau nhức nữa, thậm chỉ những hình ảnh và âm thanh mơ hồ cũng đều biến mất.


Lam Ngọc Anh không yên tâm hỏi lại: “Ừm, lại đau dây thần kinh sao? Anh có cần đến bệnh viện không?” “Quan tâm tôi vậy sao?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày....!Lam Ngọc Anh mở to mắt.

Trong phòng còn có giám đốc và phục vụ, gương mặt cô hơi đỏ lên.

Ngay khi cô định phản bác, Hoàng Trường Minh đã nói trước: “Không cần, nằm một chút là được.

Thân hình cao lớn lập tức trượt xuống, trực tiếp nằm trên gối, nhắm mắt lại.

Giám đốc đứng bên cạnh kính cần nói: “Tổng giám đốc Minh, vậy chúng tôi ra ngoài trước, nếu anh không khỏe thì có thể ngủ lại đây một đêm, có chuyện gì có thể gọi bọn tôi bất cứ lúc nào.

Hoàng Trường Minh nói giọng mũi “ừm.

Sau khi nói xong, giám đốc và phục vụ vội vàng ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lam Ngọc Anh vẫn luôn quan sát sắc mặt anh, hình như tốt hơn nhiều rồi, ngoại trừ lông mày vẫn còn cau lại, thì không có gì khác thường.

Thấy hơi thở của anh dần ổn định, Lam Ngọc Anh nghĩ anh muốn ngủ lại đây, nên chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nhưng chỉ mới di chuyển, tay đã bị anh nắm lấy.

Lam Ngọc Anh cau mày: “Này...!
Hoàng Trường Minh dường như đang ngủ say, không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô cúi đầu, định gỡ bàn tay to lớn của anh ra để giải thoát cho mình, nhưng gỡ một lúc lâu cũng không gỡ ra được, mà lại thấy lông mày anh nhíu lại.

Cô lại nghĩ đến cơn đau đầu vừa nãy của anh, sợ động tác quá mạnh sẽ khiến anh tỉnh lại.

Sau khi không biết làm gì, Lam Ngọc Anh chỉ có thể lại ngồi xuống.

Điện thoại trong túi vang lên, là Chu Thần gọi đến, lẽ thấy cô lâu không quay lại nên lo lắng.


Không dám nghe điện thoại sợ âm thanh sẽ ảnh hưởng đến anh, chỉ có thể tắt điện thoại rồi nhắn tin nói mình tạm thời có chút chuyện bận, nên bảo cô ấy về trước.

Trong phòng càng ngày càng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của hai người xen lẫn nhau.

Lam Ngọc Anh không thể rời khỏi, đột nhiên cũng cảm thấy buồn ngủ, ngáp một cái, cô cùng nằm cạnh giường ngủ thiếp đi.

Có ảnh ban mai chiếu vào mắt cô, cô mới nhận ra là trời đã sáng rồi.

Lật mình một cái, một cảm giác ấm áp ập đến.

Lam Ngọc Anh đột ngột mở mắt ra, gương mặt của anh khuếch đại trong mắt cô, có thể nhìn thấy rõ râu mọc trên cảm anh.

Mà vừa rồi cô quay người một chân còn gác lên người anh, trên người mình cũng có một cánh tay gác qua.


"A..."
Cô kinh ngạc hét lên.

Hoảng loạn ngồi dậy, vùng vẫy đẩy cánh tay đang ôm chặt lấy eo mình ra.

Hoàng Trường Minh bên cạnh dường như cũng bị cô đánh thức, lông mày khẽ nhíu lại, chưa tỉnh ngủ, lầm bầm: “Hừ “Anh...!tôi...!
Lam Ngọc Anh chỉ vào anh, rồi lại chỉ vào mình, nói không rõ ràng: “Hoàng Trường Minh, anh tỉnh dậy.

Rất cuộc chúng ta xảy ra chuyện gì, sao tôi lại nằm trên giường của anh?”
Cô rõ ràng nhớ rằng, lúc mình ngủ thiếp đi vẫn luôn nằm bên giường, tại sao khi tỉnh dậy lại nằm trên giường rồi.

Hoàng Trường Minh cũng chống một tay ngồi dậy, đáy mắt lóe lên một tia sáng, chậm rãi nói: “Chuyện này nên hỏi cô mới đúng.” “..

Lam Ngọc Anh cắn môi.

“Tôi đang ngủ ngon lành, không phải là cô tự mình leo lên giường sao?” Hoàng Trường Minh chấm rãi hỏi cô “.” Lam Ngọc Anh tiếp tục cắn môi.

Sự cáo buộc trong ánh mắt cô dần dao động, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân mình.

Lẽ nào là do cô tự mình leo lên giường sao?
Cô không nhớ rõ, cũng không có ấn tượng gì.

Nhưng cô không thể loại trừ khả năng đó, bởi vì tối qua Hoàng Trường Minh không khỏe nên ngủ trước.

Có lẽ là vì cô ngủ không thoải mái, vô thức leo lên giường, cũng có thể nói, trong bốn năm nay cô không hề tiếp xúc thân mật với người khác giới, cô không khống chế được...!
Mặc dù đêm đó ở nông thôn, mặc dù cuối cùng cô đã chạy trốn, nhưng cô không thể chối rằng cô vẫn có phản ứng với sự đụng chạm của anh.

Nhiệt độ trên mặt càng tăng, cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Cúi đầu nhìn bản thân mình, may thay quần áo ngoại trừ những nếp nhăn, thì vẫn còn nguyên vẹn.


“Ừm, có lẽ do tôi ngủ mơ.

Lam Ngọc Anh nói xong, vén chăn nhảy xuống giường: “Cái đó...!tôi còn có việc, tôi đi trước.” “Rầm"
Một tiếng động vang lên, Lam Ngọc Anh cố gắng bò dây.

Hoàng Trường Minh đang ngồi trên giường, ân cần hỏi cô: “Không sao chứ?” “Không sao." Lam Ngọc Anh lắc đầu, vội vàng đi giày vào, chạy nhanh ra khỏi phòng.

Đóng cửa lại, cô chạy một mạch đến thang máy, lúc này cô mới dám đi lại giày.

Nghĩ đến việc ngủ cùng anh cả đêm, cả mặt cô đều nóng hầm hập.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy dây áo lót phía sau lưng bị nới lỏng, ngực cũng hơi sưng lên.

Trong phòng, Hoàng Trường Minh không đuổi theo cô, mà kê cao gối lên tựa vào giường, lấy một điều thuốc trong hộp thuốc ra vô cùng tao nhã ngậm vào miệng, bất lửa kêu Tạch, tạch rồi nhả ra một làn khói trắng.

Dường như đã được nghỉ ngơi đầy đủ, trên mặt anh không còn mệt mỏi và khó chịu.

Trong ảnh ban mai, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ nheo lại, ánh mắt sâu xa.

Trong bốn năm nay, anh không biết tại sao mình lại không ngủ được.

Mỗi đêm, luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, nhưng lại không biết thiếu cái gì, cần phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được.

Nhưng tối qua anh không uống, chỉ ôm cô cũng có thể ngủ một giấc ngon..