Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 284: Còn Muốn Nhìn Bao Lâu Nữa






**********
Chương 284: Còn muốn nhìn bao lâu nữa
Cảm thấy như có ai đang chạy nhanh về phía mình.

Lam Ngọc Anh vô thức quay đầu lại, có người bắt lấy tay cô.

Khi nhìn rõ người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, cô có chút kinh ngạc.

Sau đó nhìn qua vai người này cô nhìn một thân hình cao lớn khác đang đứng ở cửa cô lại ngây ra, nhìn dáng vẻ thì hình như hai người vừa cùng nhau đứng bên ngoài.

Không biết có phải do ánh sáng không, đối phương nhìn kỹ mấy giây, vẻ mặt ngạc nhiên mới hoàn toàn trở lại bình thường.

Hình như người đó cũng ngạc nhiên giống cô: “Cô Ngọc Anh?” “Chú Lâm?” Lam Ngọc Anh nhíu mày.

Đối phương là Lê Hoài Lâm đã có duyên gặp mặt cô hai lần, vẫn ăn mặc giản dị, phong độ nhanh nhẹn như cũ.

Nhưng lúc này biểu cảm trên mặt lại có chút cứng đờ mất tự nhiên.

Nhanh chóng nhận ra là mình thất lễ, vội vàng thả tay cô ra, liếc nhìn màn hình lớn đã cắt sẵn bài hát, không xác định hỏi cô: “Cô Ngọc Anh, bài Hoàng Mai Hí vừa rồi là do cô hát sao?” “Đúng vậy” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Mặc dù đang nói chuyện với Lê Hoài Lâm, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Hoàng Trường Minh ở phía sau ông.

Sau khi Lê Hoài Lâm hỏi xong cảm thấy như mình hỏi thừa, bởi vì trong tay cô vẫn còn cầm micro.

“Cô Ngọc Anh, chúng ta có tiện ra ngoài nói chuyện không?”
Lam Ngọc Anh nghe xong nhìn những người đang không hiểu gì trong phòng hát, cũng cảm thấy đây không phải là nơi để nói chuyện, gật đầu.


Sau khi ra ngoài, Lê Hoài Lâm thành khẩn xin lỗi cô: “Xin lỗi, vừa rồi nhất thời kích động, không kiềm chế được cảm xúc, mong cô Ngọc Anh đừng để bụng” “Không đâu.” Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Cô biết, đối phương đang nói đến chuyện nắm tay cô.

Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng vừa nãy, ngoại trừ sự phấn khích, cô có thể nhìn ra, không có bất kỳ ý khinh nhờn nào, cho nên cô cũng không để trong lòng.

“Cô không để bụng thì tốt.

Lê Hoài Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười giải thích với cô: “Nguyên nhân là vị một người bạn cũ của tôi rất thích hát Hoàng Mai Hí, lúc trước thường xuyên hát trích đoạn Nữ phò mã.

Tôi nghe rất nhiều lần, lời bài nhạc kịch này tôi hoàn toàn nhớ kỹ, vừa nãy khi nghe thấy có người hát bài này, tôi đã nghĩ đó là bà ấy, cho nên mới...!Nhưng làm sao có thể, người bạn cũ của tôi đã mất nhiều năm rồi.

Lam Ngọc Anh nhớ đến mối tình đầu mà ông đã nói khi ở nông thôn, không nhịn được hỏi: “Vậy người bạn cũ đó, có phải là người mà chủ đã nhắc đến lúc trước không?" “Đúng vậy.

Lê Hoài Lâm không phủ nhận, ánh mắt xa xăm nhớ lại ký ức.

Lam Ngọc Anh nghe vậy, thì sững sờ, cũng hiểu được sao ông lại thất lễ như vậy.

“Bây giờ đừng nói đến biết hát nhạc kịch, đến cả người nghe nhạc kịch còn ít.

Lê Hoài Lâm mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với cô: “Không ngờ cô còn trẻ như vậy mà lại biết hát nhạc kịch, làm tôi rất ngạc nhiên.

Hơn nữa, tôi gần như nghe hết toàn bộ bài nhạc kịch vừa rồi, cô hát rất hay.

“Thật sự hát rất hay.

Hoàng Trường Minh vốn dĩ luôn im lặng, đột nhiên nhếch môi nói.

Lê Hoài Lâm nghe vậy, nhìn hai người: “Trường Minh, cháu quen biết cô Ngọc Anh sao?” “Vâng” Hoàng Trường Minh bình tĩnh đáp lại.

“Vậy thì thật là trùng hợp.

Bác và cô Ngọc Anh cũng có duyên gặp mặt hai lần, tính cả hôm này thì là lần thứ ba rồi.

Hơn nữa bác nhìn cô Ngọc Anh hình như cũng trạc tuổi Tuyết Trinh, có thời gian giới thiệu bọn họ với nhau, có lẽ bọn họ sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

Lê Hoài Lâm cười nói, điện thoại trong túi vang lên, ông hướng đến bọn họ xin lỗi: “Hai người nói chuyện với nhau đi nhé, bác đi nghe điện thoại một chút.

Lam Ngọc Anh nhất thời không phản ứng lại được, bên tại vẫn còn vắng vắng cái tên vừa được nhắc đến.

Hai người bọn họ đều họ Lê, hơn nữa còn rất thân quen với Hoàng Trường Minh.

Quả nhiên trên đời này có rất nhiều chuyện trùng hợp, nhưng cũng không nên trùng hợp như vậy chứ.

Cô không ngờ đối phương lại là bố của Lê Tuyết Trinh, không nhịn được nhìn về phía Lê Hoài Lâm.


Có vẻ như tín hiệu không tốt lắm, ông ấy đã đi đến cuối hành lang.

Lam Ngọc Anh nhớ lại mẹ của Lê Tuyết Trinh, là một người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt, nhưng cô không có ấn tượng tốt với bà ta.

Mặc dù rõ ràng biết rằng đối phương là bố của Lê Tuyết Trinh, đều là người cô không nên lại gần, nhưng Lê Hoài Lâm luôn duy trì nụ cười hòa nhã lại khiến cô không cảm thấy chán ghét.

“Còn muốn nhìn bao lâu nữa, người cũng đã đi xa rồi.

Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.

".” Lam Ngọc Anh âm thầm thu hồi ánh mắt.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, cô không nhịn được nhíu mày, có chút khó hiểu.

Hoàng Trường Minh lấy trong túi ra một điều thuốc, nhưng không châm mà nheo mắt nghi hoặc nhìn cô.

Hôm nay ở đây là vì có tiệc xã giao, đi cùng với khách hàng, đúng lúc Lê Hoài Lâm cũng ở đây.

Trên đường trở về, Lê Hoài Lâm đột nhiên dừng bước, có giọng hát nhạc kịch truyền ra từ trong phòng hát, âm thanh đó như xuyên thẳng vào màng nhĩ anh, cắm rễ sâu trong đó.

Sau khi đẩy cửa ra, Lê Hoài Lâm bước nhanh về phía trước rõ ràng là muốn xem người hát là ai, nhưng trong nháy mắt anh đã nhận ra cô dù chỉ nhìn sau lưng.

Hoàng Trường Minh xoay điều thuốc trong tay, nhếch môi: “Lam Ngọc Anh, bài nhạc kịch vừa rồi cô hát
Nhìn chằm chằm đôi môi hồng, tiếng hát vừa rồi dường như còn vắng vắng bên tại Để cứu Lý Lang khỏi quê hương, ai ngờ lại được làm trạng nguyên
Đột nhiên, đầu lại đau nhức.

Lam Ngọc Anh vốn dĩ đang cúi đầu chờ anh nói tiếp, thấy anh lâu không nói, ngẩng đầu liền phát hiện lông mày anh đang nhíu chặt lại, sắc mặt có chút không tốt.

“Hoàng Trường Minh, anh sao vậy?”
Cô tiến lên một bước, vội vàng hỏi.


Hoàng Trường Minh mím chặt đôi môi mỏng: “Đau đầu.”
Giống như đêm đó ở nông thôn, sau khi nhìn thấy rõ chiếc dây chuyền đeo trên cổ cô, cảm giác đau nhức như cũ lại xuất hiện.

Chỉ cần anh nhớ lại bài nhạc kích kia thì lại càng đau nhức hơn, anh không thể không đưa tay ra ôm đầu.

“Lại đau đầu sao?”
Lam Ngọc Anh lo lắng nhìn anh, cắn môi: “Tôi đi tìm phục vụ, hỏi xem có thuốc giảm đau gì đó không
Hoàng Trường Minh định vươn tay ôm cô lại nói không cần, nhưng cô đi quá nhanh, đã chạy xa rồi.

“Ai dạy em vậy?” “Mẹ em dạy đó.

“Sau này chỉ được hát cho một mình anh nghe thôi.” “Nghe rõ chưa "Nghe rõ rồi."
Những hình ảnh rời rạc lướt qua đầu, còn có những cuộc đối thoại mơ hồ không nghe rõ.

Hoàng Trường Minh càng dùng lực ôm lấy đầu, cố gắng tìm kiếm thêm dấu vết của những hình ảnh và âm thanh kia, nhưng nháy mắt đã biến mất, sau đó đầu lại càng đau hơn.

Lam Ngọc Anh xin được thuốc giảm đau từ chỗ phục vụ, lấy thêm một chai nước khoảng, vội vã chạy quay lại.

Thấy anh vẫn đứng tại chỗ cũ, dựa vào tường, hai tay ôm lấy đầu.

Bởi vì gương mặt anh đang cúi xuống, ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ sắc mặt, chỉ nhìn thấy những nếp gấp giữa hai lông mày anh.

Cô không khỏi tăng tốc, chạy nhanh đến chỗ anh, thở hổn hển nói: “Hoàng Trường Minh, tôi mang thuốc giảm đau đến rồi.

Vừa đưa thuốc trong tay qua, Hoàng Trường Minh đã ngã nhào vào cô như một con chó khổng lồ..