Nghe cô nói như vậy, Hoàng Trường Minh mới giãn chân mày ra một chút.
Lam Ngọc Anh lén lút liếc nhìn anh rồi lại nhanh chóng thu tầm mắt trở về.
Cúi đầu nhìn sợi dây chuyền vẫn nằm chặt trong tay, cô bước đến trước gương, cúi xuống, muốn đeo sợi dây chuyền lên lần nữa.
Nhưng không nhìn rõ được phía sau vì vậy đeo vòng có chút khó khăn.
Cô cố gắng dùng tay sờ đến móc khóa phía sau của vòng để đóng vào.
“Để tôi giúp cô.”
Bỗng đằng sau nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.
Một bóng hình cao lớn bao phủ người cô, cô vội lắc lầu: “Không cần đâu.”
Lời vừa thốt ra, Hoàng Trường Minh đã vươn bàn tay to lớn của mình tới.
Lam Ngọc Anh đành vén tóc của mình sang một bên, nhìn vào bên trong gương thấy anh đang duỗi tay giúp cô cài móc khóa dây chuyền.
Lúc cài xong, bàn tay thô ráp của anh như vô ý lướt nhẹ qua da cô, làm cho vùng đó hơi ửng đỏ lên.
Dưới ánh đèn màu vàng cam, vùng da sau cổ của cô trắng nõn như phát sáng trong rất mê người.
Bởi vì dáng người cao lớn nên trong tầm mắt của Hoàng Trường Mình vừa vặn có thể nhìn thấy bộ ngực đang phập phồng của cô.
Không khỏi nhớ tới cảnh kịch liệt ở trên giường trước đó, cô lộ ra viền áo màu đen bên trong.
Lại cảm giác thấy bụng dưới bắt đầu căng chặt, yết hầu nổi lên liên tục lên xuống.
Anh cố gắng quay mặt đi rời tầm mắt.
Chỉ có điều chỉ sau hai giây, lại không nhịn được quay lại nhìn.
Đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm híp lại, dừng lại trên sợi dây chuyền lủng lẳng trên xương quai xanh của cô.
Nghĩ đến nguồn gốc của chiếc vòng cổ mà trước giờ cô coi như bảo bối, anh khinh thường nhếch khỏe môi.
Hoàng Trường Minh biết đó là hàng hiệu xa xỉ, đắt tiền, trong giờ giải lao các nhân viên nữ cũng thường xuyên bàn luận về những thứ như này.
Nhưng khi nhìn thấy ở cự li gần như thế này, nhìn thấy sợi dây có hình bông hoa mặt trời, đầu anh bỗng nhiên cảm thấy đau đớn.
Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh có vẻ hơi khác thường liền hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh không sao chứ?" “Tôi hơi đau đầu” Hoàng Trường Minh giơ tay xoa nhẹ hai bên thái dương.
Lại nhìn sợi dây chuyền đeo trên cổ cô, cảm giác đau nhói ấy lại một lần nữa ập đến.
“Tôi đi tìm cho anh chút thuốc giảm đau nhé?” Lam Ngọc Anh vội vàng nói.
Hoàng Trường Minh lắc đầu: “Không cần đầu, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi, có thể là đau đầu một chút thôi”
Lam Ngọc Anh đi qua cầm cốc nước ấm đưa cho anh, sau khi nhìn anh uống hai hớp nước, đôi lông mày cau có mới dần dần ra một chút, dường như đã đỡ hơn nhiều rồi.
Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nghi hoặc hỏi anh: “Đúng rồi, sao đêm rồi mà anh vẫn chưa đi ngủ?”
Cô nhớ lúc đi ra ngoài thời gian đã rất khuya, vì vậy cô mới cố gắng nhẹ nhàng bước ra ngoài sợ sẽ làm anh tỉnh giấc.
Không ngờ anh vẫn chưa ngủ.
Trên mặt Hoàng Trường Minh xẹt qua một chút không được tự nhiên.
Không thể nói là bởi vì không thoải mái.
Tay phải liền đưa lên miệng ho khan một tiếng: "Tôi cảm thấy không yên tĩnh nên không ngủ được.
"À.” Lam Ngọc Anh giật mình gật đầu.
.
truyện teen hay
Như sợ bị phát hiện mình nói dối, Hoàng Trường Minh trầm giọng nói: “Tôi về phòng trước đây
Sau khi Lam Ngọc Anh nhìn hình bóng anh khuất sau phía cửa phòng, cô đưa tay vuốt ve chiếc vòng trên cổ mình rồi mới yên lặng xoay người trở về phòng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời bên ngoài qua cửa sổ vừa mới mọc, Lam Ngọc Anh cũng đã tỉnh.
Không phải là cô dậy sớm, mà là vì cô lại mơ thấy ác mộng kia.
Bởi vì thời gian còn quá sớm, hơn nữa lò sưởi đặt trên đầu giường nên cố nằm không thoải mái lắm.
Cũng đã nhiều năm không trở về nông thôn, Lam Ngọc Anh tính toán muốn đi một vòng xem thử.
Ở quê có một khu vực sườn dốc, là nơi có tầm nhìn tốt nhất, ở phía dưới có thể nhìn thấy dòng sông trong xanh, xa xa là núi non trùng điệp, phía sau chính là khỏi bếp lượn lờ trên những mái nhà trong thôn.
Lam Ngọc Anh đi được nửa buổi bỗng nhiên phát hiện giữa sườn núi có một người đang đứng đó.
Nhìn bóng lưng là một người đàn ông, độ tuổi có lẽ không còn trẻ nữa.
Hình như không phải là người dân ở đây vì người đó ăn mặc không hề giản dị ngược lại rất đẹp, cổ tay vắt ra phía đằng sau lưng còn đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu vô cùng nổi tiếng.
Giống như Hoàng Trường Minh vậy, không hề phù hợp với hoàn cảnh nơi này.
Trước mặt có một vài người dân đi tới nói với cô: “Nghe nói hai hôm trước người kia từ thành phố tới.
Ông ấy ở trong nhà ông Lưu bán hàng tạp hóa, hình như là khách du lịch, trả không ít tiền ở với ăn uống cho ông Lưu “Du lịch sao?” Lam Ngọc Anh ngạc nhiên hỏi lại.
Trước đây cô từng nghe nói Hoàng Trường Minh và Hoàng Thanh Thảo tới đây nghỉ phép, nhưng đây là lần đầu tên cô nghe thấy những lời như vậy.
“Đúng rồi đó, đúng là khác người.” Người dân trong thôn thẳng thắn gật đầu: “Vùng hoang vu hẻo lánh này của chúng ta từ trước đến giờ làm gì có danh lam thắng cảnh nào nổi tiếng, có giá đáng giá để tới đây du lịch.
Thật là không hiểu nổi người giàu có ngày nay nghĩ gì nữa, có lẽ làm như Hoàng Thượng thời cổ đại cải trang đi vi hành để trải nghiệm cuộc sống.
Chậc chậc.
Sau một hồi xì xào to nhỏ, người dân trong làng bắt đầu lần lượt bỏ đi.
ТrцуeлАРР.cоm trang* web cập nhật nhanh nhất
Lam Ngọc Anh cũng bật cười lắc đầu, thấy trên sườn núi đã có người đứng, đang định đi chỗ khác.
Cô vừa xoay người thì nghe thấy có người gọi mình.
“Cô Ngọc Anh.
Người gọi cô chính là cái người giàu có đến đây du lịch mà người dân trong làng vừa mới bàn tán.
Khi người đó bước đến trước mặt cô, Lam Ngọc Anh cảm thấy đối phương nhìn có vẻ rất quen.
Khi anh ta đứng trước mặt rồi cuối cùng cô cũng có ấn tượng, trong đầu cố gắng nhớ lại tấm danh thiếp: “Chú Lâm phải không?” "Không sai, chính là tôi đây”
Lê Hoài Lâm nở một nụ cười như gió xuân nói tiếp: “Vừa nãy tôi còn không dám nhận người, không ngờ tôi và cô Ngọc Anh đây thực sự là có duyên.
Vậy mà lại có thể gặp nhau ở một nơi như thế này.
Cô Ngọc Anh chắc không phải cũng tới đây du lịch chứ?” “Không không, tôi không phải.” Lam Ngọc Anh vừa nói vừa vội vàng xua tay.
“Tôi nhớ ra rồi, lúc trước ở trên máy bay, cô có nhắc đến việc về nước thăm quê nhà cúng bái tổ tiên.
Lê Hoài Lâm cười nói.
“Đúng vậy.
Bà ngoại tôi khi mất đã được chôn ở đây.
Trước đây tôi từng sống ở đây cùng với bà Lam Ngọc Anh không rõ hỏi: “Chú Lâm thực sự đến đây để du lịch sao?” “Ha ha, cô cảm thấy rất kì lạ đúng không?” Lê Hoài Lâm không hề có ý phủ nhận.
“Ừm.” Lam Ngọc Anh ngại ngùng nói thẳng.
“Thật ra tôi đến đây không phải là để du lịch, chỉ là muốn đến đây sống mấy ngày thôi."
Lê Hoài Lâm giải thích, ánh mắt có chút xa xăm: “Tôi đã từng có một mối tình đầu rất sâu đậm, nhưng đáng tiếc cuối cùng cả hai vẫn không thể ở bên nhau suốt kiếp.
Mấy năm nay tôi vẫn luôn sống ở nước ngoài, đợt này trở về nước cảm thấy ở trong thành phố không có bóng dáng hơi thở của bà ấy, nhớ rằng ngày trước bà ấy có nhắc đến vùng quê của mình vì vậy nên tôi rất muốn đến xem một lần ra sao?” “Hóa ra là như vậy
Lam Ngọc Anh gật đầu, xem ra cô cũng hiểu được một chút.
Có lẽ khi đã sống được đến tuổi này luôn dễ dàng nhớ lại quá khứ đẹp đẽ trước kia.
Nhìn thời gian đã là bảy rưỡi, cô mở miệng nói: “Hôm nay tôi sẽ về luôn, còn ông Lâm thì sao?” “Có lẽ tôi sẽ ở lại đây thêm vài ngày nữa, không khí ở đây không tệ, thoải mái hơn trong thành phố nhiều." Lê
Hoài Lâm cười trả lời.
Lam Ngọc Anh gật đầu vẫy tay tạm biệt.
Có điều đi được vài bước chân không nhịn được quay đầu lại nhìn, không biết lí do vì sao cảm thấy bóng dáng đó có chút buồn bã.
Lam Ngọc Anh đi tới cửa hàng tạp hóa rồi mới trở về nhà.
Vừa bước vào sân liền nhìn thấy dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh vội vàng đi từ trong phòng ra, nhìn thấy cô bước chân liền dừng lại, anh nhíu mày hỏi: “Cô đã chạy đi đâu vậy?”.