Lam Ngọc Anh trừng to hai mắt, nhìn Hoàng Trường Minh gần như chiếm hết toàn bộ tầm nhìn của mình.
Một bộ vest đen áo khoác ngoài màu đen, không đeo cà vạt, áo sơ mi không cài hai cúc đầu, có chút lộn xộn, lộ ra chút da màu đồng, trong không khí có mùi rượu nhàn nhạt.
Nhìn dáng vẻ như vừa đi tiệc rượu về, có điều mùi rượu không nồng lắm.
“Hoàng...!anh Minh.
Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, suýt chút nữa buộc miệng nói ra, sau khi nhận ra không đúng, mới vội vàng thay đổi.
Đồng tử Hoàng Trường Minh co lại, anh nhếch miệng giải thích: “Tôi bảo thím Lý ở lại bệnh viện chăm sóc cho con gái, cho nên tôi mới qua đây đón Đậu Đậu.”
Lam Ngọc Anh như bừng tỉnh gật đầu, nghiêng người sang một bên: “Vậy mời anh vào.
Hoàng Trường Minh khẽ gật đầu, hai chân dài bước vào trong.
Lam Ngọc Anh bước nhanh hai bước về phía trước, chủ động dẫn anh vào bên trong phòng ngủ.
Sau khi nhớ ra cái gì đó, cô liếc nhìn đồng hồ giải thích: “Đậu Đậu đã ngủ được một lúc rồi.” Sau khi Hoàng Trường Minh vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy con trai mình đang ngủ say trên giường.
Chăn được đắm rất kín, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, hai cánh tay nhỏ cũng được đặt cẩn thận trong chăn, không biết mơ thấy cái gì, mà ngủ rất say, giống như một cậu bé mèo sữa không có chút tự vệ nào, miệng nhỏ khẽ mở, khi nghiêng người còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Hoàng Trường Minh nghiêng người nhìn con trai mình, ánh mắt Lam Ngọc Anh cũng lặng lẽ đặt trên mặt anh.
Mặc dù không có biểu cảm thừa thãi nào, nhưng ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa trên gương mặt anh, là dáng vẻ của một người bố hiền từ mà cô chưa bao giờ được thấy.
Cho dù có so sánh bao nhiêu lần, thì đường nét của hai bố con họ vẫn giống hệt nhau.
Khi thu ánh mắt về, không nhịn được lại nhìn anh thêm hai giây.
Có điều không ngừng tìm kiếm, giống như muốn nhìn rõ ràng, cũng giống như không muốn thừa nhận.
Anh thật sự không còn nhớ gì sao?
Cô biết mọi chuyện không thể lường trước được, nhiều lúc cuộc sống luôn sẽ cho chúng ta một xô máu chó.
Nhưng không ngờ, nó lại khác thường đến vậy.
Cô đã từng tưởng tượng ra cảnh hai người gặp lại, nhưng không nghĩ anh lại quên mình.
Đột nhiên, Hoàng Trường Minh ngước mắt lên nhìn cô: “Trên mặt tôi mọc hoa gì sao?” “Không”
Lam Ngọc Anh hoảng loạn nói, mặc dù giả bộ như không có gì, nhưng dù sao cũng bị anh bắt gặp mình nhìn trộm, cô liền đổi chủ đề: “Ưm, có cần gọi thằng cậu bé dậy không?” “Thôi.” Hoàng Trường Minh lại nhìn con trai mình.
Ngón tay dài mảnh chạm nhẹ vào má cậu, không nhẫn tâm gọi cậu cậu bé dậy: “Để nó tiếp tục ngủ ở đây đi.” “Vậy...!Lam Ngọc Anh cắn môi.
Cô vừa mới nhìn đồng hồ, đã 0 giờ rồi, bánh bao nhỏ đang ngủ rất say.
Nếu như giờ gọi cậu bé dậy, sẽ không thể dỗ cậu bé ngủ tiếp được nữa, hơn nữa khi nằm xuống cô đã thuận tay cởi hết quần áo cậu bé ra, bên trong chỉ có áo mỏng, trời đêm rất lạnh, nếu như bây giờ bể ra ngoài có thể sẽ bị cảm.
Dù sao bây giờ đối với anh mà nói mình cũng là người lạ, cũng không thể để con trai ngủ một mình bên ngoài được.
Lam Ngọc Anh đang do dự không biết có nên nói để mình đi lấy thêm chăn không thì Hoàng Trường Minh đề nghị: “Tôi sẽ gọi điện thoại đặt phòng khách sạn
Cô gật đầu, không có ý kiến gì.
Hoàng Trường Minh đứng dậy, đi tới bàn đối diện, cầm lấy ống nói của điện thoại bàn, bấm số tổng đài nói rõ yêu cầu, nhưng không biết bên kia nói gì, anh cau mày, cúp điện thoại.
“Sao vậy?” Lam Ngọc Anh khó hiểu hỏi.
Hoàng Trường Minh liếc cô một cái nói: “Quầy lễ tân nói không còn phòng trống”
Lam Ngọc Anh xoắn xuýt nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say trên giường, vậy bây giờ phải làm sao, “Tôi cũng ngủ lại đây.” "Ha?"
Lam Ngọc Anh bị dọa, kinh ngạc quay đầu nhìn anh, không khống chế được mà nói lắp: "Anh, anh...!cũng muốn ngủ lại đây?” “Ừm.
Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“...!Lam Ngọc Anh hỗn loạn.
“Tôi nói muốn ngủ lại đây, nhưng không nói muốn ngủ cùng cô.
Hoàng Trường Minh đút tay vào túi, chậm rãi nói: “Cô Ngọc Anh, đừng hiểu lầm cũng đừng căng thẳng.
Tôi thấy đây là phòng cao cấp, bên ngoài phòng khách còn có số pha, tôi ngủ một đêm trên đấy là được, ngày mai đợi Đậu Đậu tỉnh dậy tôi sẽ đưa nó về.”
Lẽ nào cô nghĩ không đúng sao?
Là do tự anh nói khiến người khác hiểu lầm.
Trong lòng Lam Ngọc Anh còn muốn phản bác là mình không căng thẳng, nhưng chỉ trong chốc lát, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn ra ngoài phòng, phòng khách của phòng cao cấp không to, có một ghế sô pha dài, có thể ngủ được một đêm ở đấy.
Có điều thân hình anh cao lớn như vậy, chắc sẽ không thoải mái lắm, nhưng nếu như người ta đã nguyện ý, thì không liên quan gì đến cô.
Hơn nữa phòng này là do cô trả tiền, không có lý nào lại bắt cô ngủ ở sô pha được.
Chỉ là, hình như anh không hề hỏi ý kiến của cô.
Lam Ngọc Anh cắn môi, nhưng lại phát ra tiếng: “Ờ……… “Không còn sớm nữa, cô Anh mau đi ngủ sớm đi, tối nay làm phiền cô rồi.” Hoàng Trường Minh vừa nói xong đồng thời, cũng bước ra ngoài phòng ngủ.
Lam Ngọc Anh gật đầu, nhìn anh đóng cửa phòng lại.
Nhìn bánh bao nhỏ vẫn còn ngủ say không biết gì ở trên giường, cô mới chậm rãi phản ứng lại.
Anh đây là muốn cô ngủ cùng con trai anh? Sao cứ luôn cảm thấy kỳ lạ vậy?
Lại tắt đèn lần nữa, Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng leo lên giường, dường như phát hiện được nhiệt độ cơ thể cô, bánh bao nhỏ tự động chui vào trong lòng cô, bàn tay trắng nõn mềm mại nắm chặt lấy quần áo cô
Rõ ràng vừa nãy rất buồn ngủ, nhưng giờ lại không ngủ được nữa.
Đặc biệt là Hoàng Trường Minh còn đang nằm bên ngoài cánh cửa này, cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, anh vẫn luôn có cảm giác tồn tại quá mạnh.
Cho dù cô nhắm mắt lại, dường như vẫn cảm nhận được hơi thở nam tính luôn tồn tại ở anh.
Tuy rằng cô đã lặng lẽ khóa cửa, nhưng trong lòng vẫn luôn căng thẳng.
Đang nửa tỉnh nửa mê, thì bên ngoài truyền đến một âm thanh.
Có lẽ là do bên đêm quá yên tĩnh, nên thanh âm đó mới phát ra rất rõ ràng.
Dưới ánh trăng, Lam Ngọc Anh liếc nhìn bánh bao nhỏ đang nằm trong lòng mình.
Cậu bé nhíu mày, nhưng không tỉnh lại, cô đưa tay ra vỗ nhẹ, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Lam Ngọc Anh do dự ngồi dậy, mở cửa ra.
Cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn đang cong lưng cúi xuống bàn, bởi vì ánh sáng quá mờ, nên không nhìn thấy anh đang làm gì: “Anh không sao chứ?” "Không sao."
Hoàng Trường Minh nghe thấy, quay đầu nhìn cô: “Xin lỗi, cô bị tôi đánh thức sao?"
Lam Ngọc Anh bật đèn, mới nhìn thấy chai nước khoảng anh vừa nhặt lên, nếu như cô đoán không sai thì âm thanh vừa nãy phát ra từ nó.
Hình như anh muốn lấy nước trong bóng tối nên làm đổ nó, có vài chai còn đang lăn lóc trên sàn nhà.
Nhìn thấy lọ thuốc trong tay anh, cô vội hỏi: “Anh bị bệnh à?” "Không có.
Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Vậy anh...!Lam Ngọc Anh ngây ra.
Hoàng Trường Minh đổ trong lọ ra một viên thuốc màu trắng: "Chỉ là uống viên thuốc ngủ mà thôi..