Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 259: Cô Làm Mẹ Thế Nào Vậy Hå






**********
Chương 259: Cô làm mẹ thế nào vậy hå?
Khi nghe thấy âm thanh dò hỏi, người đàn ông trung niên mới mở mắt ra.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt cô, ông ấy hơi ngạc nhiên, qua một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.

“Này, thưa ông ơi, ông không sao chứ?”
Người đàn ông vừa họ vừa trả lời: “Dạ dày hơi đau một chút.

Lam Ngọc Anh nghe thấy thế thì gật đầu, cô đã sớm nhận ra chỉ là dáng vẻ người đàn ông này quá đau đớn, cùng là người Việt Nam với nhau nên cô mới quan tâm hỏi thăm, nghĩ đến điều gì đó, cô khẽ nói: “Hình như trong túi của cháu có thuốc dạ dày, ông chờ cháu tìm một chút.

Tạm thời cởi dây an toàn ra, cô đứng dậy kéo vali ra, mở hết mấy lớp khóa, tìm ra vài loại thuốc.

Cầm lấy một cái lọ, Lam Ngọc Anh vui vẻ mở ra đưa qua: “Đúng là có đem, cho ông, chỉ cần uống hai viên là được, tác dụng rất nhanh, uống xong mấy phút sau đã hết đau rồi!”
Người đàn ông trung niên giật mình, đưa tay nhận lấy.

Nhận thấy nước trong ly đã lạnh, Lam Ngọc Anh ngăn ông ấy, vươn tay nhấn nút trên đỉnh đầu, chờ cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đi đến, cô nói: "Phiên chị mang cho tôi một ly nước ấm! Cảm ơn!”
Sau khi uống hai viên thuốc và nửa ly nước ấm, người đàn ông tiếp tục ôm bụng.


Qua mấy phút sau, ông ấy nhìn cô cười: “Hình như đã đỡ hơn nhiều rồi, thật sự cảm ơn cô nhiều lắm" "Không có gì đâu, thưa ông.

Lam Ngọc Anh ngại ngùng cười.

“Đừng gọi chú là ông, chú thấy cháu cũng trạc tuổi con gái chú, cứ gọi là chủ đi!” Người đàn ông trung niên cười ôn hòa, có thể nhận ra lúc còn trẻ là một người đàn ông rất phong độ, dịu dàng: “Cháu sống ở Canada à?” “Vâng." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Sau khi sinh con xong thì cô không ở lại Los Angeles nữa, mà một mình lẻ loi đến Canada, sống ở đây đã ba năm rồi, nộp rất nhiều hồ sơ xin việc nhưng không ngờ lại được một tạp chí doanh nghiệp do Việt Nam tài trợ nhận vào, nhưng mà là mảng tài chính, cũng xem như có liên quan đến chuyên ngành của cô, đồng nghiệp ở đó có rất nhiều người là người Việt.

“Chú không sống ở Bắc Mỹ, chủ thích sống ở Châu Âu hơn, chủ đến New York để giải quyết công việc, bây giờ chuẩn bị về nước.

Người đàn ông trung niên nói xong thì cười hỏi cô: "Nghe giọng cháu thì hình như cháu là người Sài Gòn đúng không?" “Vâng, cháu là..." Lam Ngọc Anh lại gật đầu.

“Vậy khéo quá, không ngờ chúng ta là đồng hương đẩy, chủ cũng là người Sài Gòn!”
Người đàn ông trung niên cười càng thân thiết hơn: “Mấy năm nay chú chủ yếu ở Berlin, vợ và con gái ở trong nước, lần này về định không đi nữa, cháu thì sao?”
Lam Ngọc Anh trầm giọng đáp: “Bà ngoại cháu qua đời, cháu trở về để làm giỗ tròn năm cho bà.

Sau đó hai người lại tiếp tục trò chuyện, đến tối, mọi người trong khoang đều yên lặng ngủ, lúc máy bay đáp xuống thì đã là trưa ngày hôm sau.

Bởi vì ngồi cạnh nhau, nên lúc lấy hành lí Lam Ngọc Anh và người đàn ông lấy cùng một chỗ, lúc đi ra ngoài, ông ấy lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô.

"Đây là danh thiếp của chú
Sau khi Lam Ngọc Anh nhận lấy, chỉ nói: “Cháu là Lam
Ngọc Anh.

Dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa chắc sẽ gặp lại, vậy nên không cần thiết nói cho đối phương biết tên của mình.

Người đàn ông trung niên mỉm cười, không để ý, chắc có xe đến đón nên lúc đi đến lối ra vào ông ấy vẫy tay chào tạm biệt cô: “Ngọc Anh, tạm biệt cháu” “Tạm biệt chú” Lam Ngọc Anh gật đầu chào.

Lúc cất danh thiếp vào túi, cô nhìn thấy trên đó viết Lê Hoài Lâm.

Nhìn bầu trời bên ngoài đã lâu không thấy, sau bốn năm rời xa, giờ đây cô lại đặt chân đến mảnh đất này, trong lòng có chút nhớ nhung, Lam Ngọc Anh hít sâu một hơi, kéo vali đi về phía taxi.

Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên cô không nhận ra tại cửa ra vào ở sảnh sân bay vô cùng hỗn loạn.

Xe chạy nhanh từ sân bay vào nội thành, từ đầu đến cuối Lam Ngọc Anh luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố quen thuộc dần trở nên xa lạ, đã xây thêm rất nhiều tòa nhà, các tuyến đường tàu lúc trước đã được hoàn thiện hết rồi.


Cô cố gắng phân biệt xem đây là đâu, kia là đâu...!
Lần này cô về nước không chỉ để làm giỗ cho bà ngoại mà còn có công việc, trụ sở của tạp chí đặt ở thành phố Sài Gòn, Canada chỉ là chi nhánh ở nước ngoài, vì vậy cô sẽ ở lại đây khoảng một tháng, thành phố Sài Gòn lớn như vậy, chắc là sẽ không gặp lại đâu...!
Trong lòng cô nghĩ như thế.

Nhưng mà cô rất nhớ người bạn thân Trương Tiểu Du, mấy năm nay hai người họ chỉ liên lạc qua email, cô không biết tình hình của họ thế nào, khóe miệng khẽ cười, xe đã chạy đến khách sạn mà cô đặt trước.

Khi Lam Ngọc Anh ra khỏi taxi chuẩn bị rời đi, người tài xế thò đầu ra.

“Cô ơi, chờ một chút.”
Lam Ngọc Anh dừng chân, vẻ mặt khó hiểu: “Này, làm sao vậy, tôi đưa tiền xe không đúng sao?” “Không phải! Chẳng lẽ cô không phát hiện ra thiếu thứ gì sao?” “...!Thiếu cái gì nhỉ?
Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn túi xách và vali vừa lấy ra từ cốp xe, cô bối rối nhìn tài xế, không thiếu gì hết mà.

Tài xế dường như không nói nên lời, bước ra khỏi xe, mở cửa sau.

Lam Ngọc Anh vừa nhìn thì giật mình.

Không biết từ đầu xuất hiện một cậu bé ngồi ở ghế sau, khoảng bốn năm tuổi, mặc một bộ vest đen, mái tóc đen hình nấm hơi xoăn, nếu không nhìn kỹ thì sẽ dễ nhận nhầm đây là một bé gái.

Bánh bao nhỏ này ở đâu ra thế?
Ánh mắt tài xế đầy trách cứ, mở miệng thúc giục: “Cô à, cô làm mẹ thế nào vậy, cẩu thả quá đi! Xuống xe thôi mà còn quên cả con, mau dắt con cô xuống đi!” “Tôi...!Lam Ngọc Anh choáng váng há to miệng.

Dưới ánh mắt áp bức của tài xế, cô ngơ ngác đi lên ôm bánh bao nhỏ xuống.

Sau khi đóng cửa sau, tài xế phóng đi, còn bấm còi hai tiếng như để trút sự bất mãn với cô.


Ở cửa vào khách sạn, một lớn một nhỏ đứng trong gió nhìn nhau.

Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ mới cao đến đầu gối mình, cô ngồi xổm xuống kiên nhẫn hỏi thăm.

“Cậu bé này, bố mẹ cháu đâu?” “Cháu lên nhầm xe đúng không?” “Có muốn ăn kẹo không?” Hỏi rất lâu nhưng cậu bé chỉ đứng tạo dáng vẻ mặt lạnh lùng.

Khi Lam Ngọc Anh đang lo lắng đến mức muốn đưa đến cục cảnh sát thì cậu bé trước mặt bỗng nhiên ngã về phía cô khiến cô giật mình: “Này! Cậu bé, cháu làm sao thế?”
Lúc đưa tay ra đỡ, cô cảm nhận được nhiệt độ trên trán cậu bé.

Trời ơi, nóng quá
Lam Ngọc Anh lại phải ôm cậu bé lên, nhờ nhân viên ở cửa khách sạn giữ giúp hành lí cho an toàn, sau đó nhanh chóng đi sang đường đối diện.

Sau khi treo lên biển khám gấp thì nhanh chóng có một bác sĩ đến khám, vừa đến đã trách mắng cô: “Cô làm mẹ kiểu gì thế hả, con sốt đến mức này mới đưa đi viện!”
Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, cô đã bị người ta chất vấn tư cách làm mẹ hai lần rồi đấy...!
Lam Ngọc Anh đỡ trán.

Người cầm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được..