Trong phòng chờ, cũng có một người quen cũng đã trở về Sài Gòn, anh ấy nhờ người mượn tạm điện thoại di động.
Sau khi nhận lấy, anh liền bấm một dãy số rất quen thuộc, Phan Duy đứng bên cạnh, vừa lúc nhìn thấy đường cong nhẹ trên đôi môi của ông chủ, nhưng không có ai trả lời, anh ấy liền gọi lại.
.
truyện kiếm hiệp hay
Cuối cùng khi có người đón anh ở đằng kia, ông chủ không nói lời nào, cúp máy, sóng gió sắp ập đến.
Trong cả chuyến bay, vẻ mặt của Hoàng Trường Minh vẫn u ám, thậm chí tiếp viên hàng không còn dám tiến lên phục vụ.
Phan Duy giữ thẳng lưng và không khỏi căng thẳng.
Tại lối ra, tài xế Trần đã đợi ở đó từ sớm, khi nhìn thấy họ, ông lập tức đi tới, cầm lấy hai chiếc vali trong tay Phan Duy và đưa cho anh ấy một chiếc điện thoại di động mới tinh.
Phan Duy kiểm tra rồi lễ phép nói: "Ông Hoàng, thẻ đã được mua mới.
Điện thoại đây ạ.
Sau khi Hoàng Trường Minh vươn tay nhận lấy, lập tức bỏ vào trong túi quần.
Phan Duy định mở miệng hỏi là tại sao ông chủ không gọi điện về cho cô Lam, nhưng lời nói bị ngăn lại khi anh ấy nhìn thấy sắc mặt của ông chủ, anh ấy nuốt lại lời nói.
Khi anh bước ra khỏi sảnh sân bay, một bóng người nhanh nhẹn chạy tới, đôi giày cao gót "lạch cạch”.
"Anh Trường Minh..."
Phan Duy liếc nhìn người phụ nữ đang vội vàng chạy đến, thì ra là Lam Ngọc Thiên.
Lam Ngọc Thiên trang điểm rất tinh tế, làm tóc cẩn thận, mặc một bộ đồ Channel rất sang chảnh và xách một chiếc túi hàng hiệu, giống như một con công kiêu hãnh, người ta không khó để phát hiện ra.
Hoàng Trường Minh làm như không nhìn thấy gì, vẫn tiếp tục đi về phía bãi đậu xe.
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Lam Ngọc Thiên kiên trì đuổi theo, giày cao gót không thể ngăn được bước chân cô ta:
"Anh Trường Minh, sao anh lại mặc kệ em như thế? Em ở đây là để chờ anh, em có chuyện muốn nói với anh!"
“Không có hứng thú.” Hoàng Trường Minh vẫn đi thẳng không them ngoái nhìn.
"Là chuyện của anh và chị gái em.
Anh không có hứng thú sao?" Lam Ngọc Thiên thấy anh vẫn không để ý đến mình, liền nhanh chóng đi theo: "Anh Trường Minh, đừng đi, nghe em nói cái đã! Em làm việc này hoàn toàn là vì anh.
Lam Ngọc Anh đang đội mũ xanh lên đầu anh đấy.”
“Cô nói cái gì?” Hoàng Trường Minh đột nhiên trầm giọng xuống.
Lam Ngọc Thiên bị vẻ u ám trên mặt anh làm cho hoảng sợ, cô ta rất sợ hãi, nhưng ngay sau đó nhớ ra thứ mình đã chuẩn bị, cô ta đột nhiên tự tin, lấy điện thoại di động trong túi hàng hiệu ra, đưa cho anh:
“Anh Trường Minh, em không nói dối anh.
Không tin, nhìn xem đi!"
Khi Hoàng Trường Minh liếc nhìn tấm ảnh trên màn hình, đôi mắt đã u ám nay lại càng u ám hơn của anh nheo lại.
Đồng tử của anh giãn nở nhanh chóng, bàn tay đang cầm điện thoại của anh nắm chặt.
Lam Ngọc Thiên nhìn thấy như vậy, cô ta không giấu nổi sự đắc ý và nắm lấy cơ hội thêm dầu vào lửa:
“Khi anh ở Mỹ, chị ấy ở lại Việt Nam chắc là không tránh khỏi cô đơn, nên sẽ nhân cơ hội anh không có nhà, liền tìm một người đàn ông khác thay thế..."
Hoàng Trường Minh bất ngờ làm rơi điện thoại xuống đất.
Tiếng ồn ào phát ra thu hút sự chú ý của những người gần đó.
Lam Ngọc Thiên ở gần anh như vậy, cô ta gần như muốn hét lên, lúc này là cô ta đang kìm nén sự kích động trong lòng, ngập ngừng nói:
"Anh Trường Minh..."
“Biến!” Hoàng Trường Minh lạnh lùng nói.
Bóng lưng cao lớn đằng đằng sát khí rời đi khuất tầm mắt, Lam Ngọc Thiên vỗ ngực, nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt đất lên, bĩu môi, nhưng cô ta không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn nhếch mép cười.
Mặc dù màn hình bị vỡ nhưng nó vẫn có thể hoạt động.
Lam Ngọc Thiên bấm ra một dãy số, giọng như kể công: "Này, chị gái..."
Thời gian túc trực linh cữu ba ngày đã hết, bà nội được đưa đi hỏa táng, tro cốt của bà được đặt cạnh ông ngoại.
Lam Ngọc Anh nặng nề cúi đầu trước bia mộ, khi rời đi, cô quay đầu lại ba lần, nước mắt không ngừng trào ra.
Hai ngày nay cô đều suy nghĩ, nếu như trước đây cô không đồng ý với bà ngoại chuyển về quê thì hiện tại bà ngoại người thân duy nhất của cô có còn ở bên cô hay không? Nhưng trên đời làm gì có hai từ “nếu như”, bây giờ việc cô có thể làm chỉ là có thể bớt đau lòng như lời mọi người đến chia buồn an ủi cô.
Cô vẫn nhớ có người nói cô nên ở nhà đợi anh ấy, nhưng may mắn thay, cô không đơn độc.
Đưa tiễn bà ngoại xong, cô lên đường quay về Sài Gòn.
Nguyễn Phong lái chiếc xe Jeep quân sự, dường như vì chuyện xảy ra tối hôm qua nên bầu không khí có chút ngại ngùng, dọc đường hai người đều im lặng.
Khi về đến thành phố, trời đã gần tối, một nửa bầu trời nhuốm màu hoàng hôn.
"Ngọc Anh, đến nơi rồi!"
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, chuyến đi dài khiến cô hơi buồn ngủ, cô cảm thấy có người đến gần, cô lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt cảnh giác.
Nguyễn Phong mỉm cười có chút tội lỗi khi nhìn thấy điều này: “Có vẻ như anh vẫn còn làm em sợ!"
Lam Ngọc Anh cắn môi, cúi đầu im lặng cởi dây an toàn, cố gắng đẩy cửa xe.
Nguyễn Phong mở khóa xe trước một bước, liền nhìn thấy cô vẻ mặt hoảng sợ, anh dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
“Ngọc Anh, anh muốn xin lỗi em!” Nguyễn Phong thở dài, anh cũng không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể tìm một cái cớ: “Chuyện tối hôm qua, anh thật sự không cố ý.
Chắc là tức cảnh sinh tình, nhớ về lúc mẹ Châu Châu ra đi, chính vì vậy mà anh không thể kiểm soát bản thân mình."
Lam Ngọc Anh nghe xong, vẻ mặt nghiêm trọng trong hai giây, sau đó mới thả lỏng.
Cô rũ bỏ vẻ đề phòng trong ánh mắt, lắc đầu nói: "Anh Nguyễn Phong, em không trách anh, em sẽ nhanh chóng quên thôi."
“Cảm ơn em!” Nguyễn Phong mỉm cười, mở khóa xe, an ủi cô: “Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, trên đời luôn có chia ly, mất mát, bà ở trên trời muốn em sống thật vui vẻ! Mấy ngày qua em cũng mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi!" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
“Ừm, em biết, đừng lo lắng cho em!” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Sau khi xuống xe, thấy Nguyễn Phong vẫn nhìn mình không rời mắt khi bước vào tòa nhà, cô quay đầu vẫy tay.
Cô phải hai lần đứng lại nghỉ, cuối cùng cô cũng leo được lên tầng cao nhất.
Cô đang lấy chìa khóa ra khỏi túi, mắt cô mở to, cửa an ninh trước mặt mở ra một kẽ hở, tuy lúc đi cô hơi vội vàng nhưng cô nhớ đã khóa cửa cẩn thận rồi.
Tim cô bất giác đập nhanh.
Cô nghi ngờ rằng nhà có trộm, và nếu đúng như vậy thì ông trời đã thử thách cô quá nhiều.
Lam Ngọc Anh do dự nắm tay nắm cửa, cầm lấy chiếc bình hoa trên tủ giày ở cửa ra vào rồi ngập ngừng bước vào trong, tay còn lại cầm điện thoại để có thể gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.
Có một mùi thuốc lá mơ hồ lan tỏa bên trong.
Cô nhăn mũi, cảm giác quen thuộc liền đi vào trong, liền nhìn thấy bên cửa sổ có một bóng người cao lớn cầm vali đứng bên cạnh.
"Hoàng Trường Minh?"
Lam Ngọc Anh sững sờ, không tin vào mắt mình.
Nếu không phải có khói thuốc trong tay anh, cô thật sự sẽ cho rằng mình bị ảo giác.
Sống mũi cô cay cay, có trời mới biết cô nhớ anh đến nhường nào và muốn gặp anh đến nhường nào, đặt bình hoa trên tay xuống, cô từng bước tiến về phía anh, lúc này cô chỉ muốn ngả vào vòng tay anh, hít hà hơi ấm của anh và ôm anh..