Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 242: Thật Sự Rất Nhớ Anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Bệnh viện huyện.

Trong màn đêm, sau khi chiếc taxi mang nhãn hiệu của Sài Gòn dừng ở cổng, cửa xe mở ra, một dáng người mảnh khảnh từ bên trong lao ra, túi xách trên người chưa kịp kéo khóa, ngay cả tiền lẻ tài xế đang tìm để trả lại cô cũng quên lấy.

Lam Ngọc Anh bước chân lộn xộn, chỉ nghĩ đến việc phải nhanh lên, nhanh lên.

Giọng thím Triệu trên điện thoại hoảng hốt, nói là đi ra cửa hàng mua đồ, lúc quay lại thì phát hiện bà đã nằm ngất xỉu trên mặt đất, hiện giờ đã tìm được xe đưa bà đến bệnh viện huyện, tình hình cụ thể không nói rõ, chỉ liên tục nhấn mạnh rằng cô phải về ngay.

Ban đêm, bệnh viện trở nên yên tĩnh.

Từ trong thang máy bước ra, Lam Ngọc Anh nhìn thấy dáng người phụ nữ hơi mập đang đi tới đi lui, cô chạy tới:
“Thím Triệu, bà ngoại cháu sao rồi?”
Thím Triệu nhìn thấy cô, vành mắt đột nhiên đỏ lên.


“Thím Triệu, sao không nói gì, bà ngoại cháu đâu?” Lam Ngọc Anh thấy vậy, trong lòng càng thêm hoảng sợ, ánh mắt nhìn phòng cấp cứu trước mặt, lo lắng hỏi: “Bà ở trong phòng cấp cứu sao? Tình hình thế nào? Có nguy hiểm lắm không? Điều kiện ở đây không tốt, cháu phải nhanh chóng đưa bà lên bệnh viện Sài Gòn.”
“Ngọc Anh!”
Thím Triệu giữ lấy tay cô, trên mặt lộ vẻ đau buồn:
“Cháu nghe thím nói, thím cũng vô cùng sợ hãi, bước vào cửa đột nhiên phát hiện bà ngoại nằm trên mặt đất, gọi thế nào cũng không tỉnh, hô hấp khó khăn, thím liền nhờ người gọi xe lập tức đưa bà đến bệnh viện huyện, các bác sĩ và y tá đã cố gắng hết sức để cấp cứu Ngọc Anh, bà ngoại cháu đã đến tuổi này rồi, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cũng là bình thường.”
Thím Triệu nói đến cuối đột nhiên bật khóc.

Cả người Lam Ngọc Anh choáng váng, vô cùng hoảng loạn: “Thím Triệu, bà ngoại cháu rốt cuộc hiện giờ thế nào rồi?"
Thím Triệu biết không thể giấu được, vội vàng giữ chặt lấy tay cô, nghẹn ngào nói từng câu từng chữ “Ngọc Anh, cháu phải cố giữ bình tĩnh, bà ngoại cháu...!đã qua đời rồi...”
“Sao cơ?” Hai chân Lam Ngọc Anh run rẩy.

Trong đầu cô giống như có tiếng sét nổ vang, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ có những từ đó vang vọng.

Đã qua đời rồi...!
Qua đời rồi...!
Từ ngày bà ngoại bị bệnh cách đây hơn một năm trước, ngày nào bà cũng phải vào bệnh viện, thậm chí đã hơn một lần đối diện với tình trạng nguy kịch, nhưng lần nào nguy kịch cũng đều cứu chữa được.

Trong suy nghĩ của cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bà ngoại sẽ bỏ mình.

“Không, không thể nào! Bà ngoại rõ ràng vẫn còn rất khỏe, tối qua con vẫn còn nói chuyện với bà qua điện thoại mà, giọng nói của bà vẫn còn rất khỏe mạnh, hơn nữa khi ở Sài Gòn, bác sĩ Trần đã tiến hành phẫu thuật cho bà, sức khỏe hồi phục rất tốt, không thể xảy ra vấn đề gì được."
“Ngọc Anh, cháu mau vào nhìn đi!” Thím Triệu không ngừng lau nước mắt: “Bà ngoại cháu bây giờ vẫn nằm ở trong đó, vào tiễn bà đi! Nếu không phải thím ngăn cản để chờ cháu đến, thì họ đã đưa bà vào nhà xác rồi!”
Hai chữ nhà xác dường như đâm sâu vào dây thần kinh của cô, chân của Lam Ngọc Anh như mềm ra, cô quỳ sụp xuống.

Thím Triệu nhanh đến đỡ cô dậy dìu vào phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh hơn cả ngoài hành lang, người nằm trên giường bệnh, phủ một tấm vải trắng.


Lam Ngọc Anh loạng choạng bước tới, bàn tay run rẩy đắn đo mấy lần mới cầm vào một góc của tấm vải trắng, trong lòng chỉ có một tia may mắn, rằng những gì bản thân nghe được tất cả chỉ là ảo giác, nằm ở đây không phải là bà ngoại.

Nhưng khi cô vén tấm vải trắng lên, nhìn thấy gương mặt nhân hậu đang nằm đó không có chút dấu hiệu của sự sống, trái tim cô như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, cô hoàn toàn sụp đổ.

Cô đưa tay ra chạm vào cơ thể bà, nhưng người bà lạnh băng, một chút hơi ẩm cũng không có.

Cho dù có xoa, động thế nào cũng vô ích, bà ngoại giống như đang ngủ, nằm trên giường không động đậy, thanh thản như một tác phẩm điêu khắc, không mở mắt cũng không cười.

Nước mắt lập tức làm mờ tầm nhìn của cô, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra.

Lam Ngọc Anh không dám tin, càng không thể chấp nhận được, cô lắc đầu rồi ngã về phía sau.

Ước gì đây là chỉ là cơn ác mộng, Khi mở mắt ra lần nữa, mùi thuốc khử trùng cay nồng vẫn còn vương trên mũi, nhắc nhở cô rằng điều đó là sự thật, bên ngoài có ánh nắng chiếu vào, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Nghĩ lại gương mặt hiền hậu của bà khi cô vén tấm vải trắng lên, Lam Ngọc Anh đột nhiên ngồi dậy.

Mu bàn tay cô đau nhói, nhìn xuống cô thấy kim tiêm của ống truyền nước bên trên chuyển sang màu đỏ, một bóng người bước nhanh tới vội vàng giữ tay cô.


Lam Ngọc Anh ngơ ngác mở miệng, giọng nói yếu ớt.

Nguyễn Phong cúi đầu, sau khi chắc chắn kim tiêm trên mu bàn tay cô không sao, khẽ bóp vai cô, nét mặt đau khổ không thể che giấu giữa hai hàng lông mày:
“Là anh, Ngọc Anh, em thấy vẫn ổn chứ"
“Anh Nguyễn Phong, bà ngoại em, bà ngoại em...." Lam Ngọc Anh nghẹn ngào không nói tiếp được.

“Ngọc Anh, anh biết chuyện rồi, em vì bị kích động quá lớn nên đã ngất xỉu, anh gọi điện cho em nhưng y tá ở đây bắt máy, vì vậy đêm qua anh đã lái xe đến đây, người mất thì không thể sống lại...!em cũng đừng quá đau buồn.” Nguyễn Phong nói rồi cuối cùng thấp giọng thở dài.

“Không, không phải...!Lam Ngọc Anh lắc đầu, nhưng vẫn biết không thể thay đổi được gì.

“Ngọc Anh, con người sớm muộn gì cũng phải qua đời, bà ngoại cũng lớn tuổi rồi, biết trước sau gì cũng sẽ có ngày như vậy.” Giọng Nguyễn Phong ấm áp nói: “Hiện tại thi thể bà đã được đưa

.