Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 236: Em Còn Có Anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Ha, hóa ra là như vậy!" Mặt Lam Ngọc Thiên tươi cười vui vẻ, biểu cảm mặt đổi nhanh như lật sách: "Chả trách, tôi còn thấy hơi kinh ngạc, chị rất ít khi về nhà, bây giờ có thể thấy chị về, tôi rất vui!"
"Ngọc Thiên, con vẫn luôn hiểu chuyện như vậy!" Lam Khải Dương ôn nhu nói.

Lam Ngọc Thiên khôn khéo đi tới, vẻ mặt tươi cười: "Chị, chị đừng đứng ở cửa, mau vào đi!"
Bên trong phòng bếp, Lại Diệp cũng mang máng nghe được tiếng gọi, bà ta ngó ra thì thấy cô, mặt mày biến sắc nhưng e dè Lam Khải Dương nên chẳng dám làm gì khác ngoài việc phải mỉm cười thân thiện nhưng không nói gì, dáng vẻ như người mẹ hiền, vợ tốt.

"Chuẩn bị xong đồ ăn chưa?" Lam Khải Dương hỏi bà ta.

"Xong hết rồi, có thể dọn ăn luôn." Lại Diệp gật đầu vào bếp.

Lam Ngọc Anh đã sớm quen cái cảnh hai mẹ con bà ta đúng trước mặt Lam Khải Dương diễn như ảnh hậu, cô cũng chẳng buồn vạch trần, chỉ cau mày hỏi:
"Ba, ba tìm con có chuyện gì?" "Không vội, dọn cơm rồi vừa ăn vừa nói chuyện!" Lam Khải Dương nói.

Lam Ngọc Anh hơi bất ngờ, do dự vài giây rồi cũng gật đầu vào nhà.


Lam Ngọc Thiên tuy không cam chịu nhưng vẫn phải duy trì hình tượng con ngoan hiếu thảo, cầm tay cô kéo vào nhà.

Nhiều năm trước, mỗi lần Lam Ngọc Anh trở về nhà họ Lam cũng chỉ là đưa tiền rồi rời đi, không ở lại một giây, cũng không được giữ lại, hình như đây là lần đầu tiên được giữ lại ăn cơm, à, mà lúc cô với Hoàng Trường Minh giao dịch cũng có một lần ở lại ăn cơm.

Lam Ngọc Anh đến bàn ăn, trong lòng đề phòng cẩn thận, dò xét xung quanh không có ai khả nghi mới ngồi xuống.

Trên bàn bày rất nhiều món, mùi thơm thoảng vào mũi.

Ngồi đối diện là hai mẹ con Lam Ngọc Thiên và Lại Diệp, cô cũng không đói bụng lắm, chỉ thấy hơi nghi ngờ, nếu không có chuyện gì thì Lam Khải Dương cũng không chủ động gọi cô tới nhà họ Lam, chắc chắn bữa cơm này không đơn giản.

Quản nhiên, chưa ăn được bao lâu thì Lam Khải Dương nhìn cô: "Ngọc Anh, ba có chuyện muốn con giúp một chút."
"Chuyện gì?" Lam Ngọc Anh khẽ run.

"Gần đây trong công ty có một hạng mục muốn hợp tác với Hoàng Oanh." Lam Khải Dương dừng lại, cười nói: “Con tìm cơ hội nói với Trường Minh một chút!"
"Hả..." Lam Ngọc Anh cắn môi.

Cô rất hiểu rõ cái mục đích kêu cô tới đây.

"Ba!" Lam Ngọc Thiên bỗng hét lên, nhưng cô ta rất nhanh chóng nhận ra mình vô duyên, khôi phục lại vẻ thất thổ: "Ba, chẳng lẽ ba không biết anh Trường Minh sắp cử hành hôn lễ với ai sao? Một thời gian trước báo chí cũng tung ra tin tức, ba nhờ chị thì có ích gì, anh Trường Minh không nghe lời chị nói đâu!"
“Ngọc Thiên, ba đang nói chuyện với chị con." Lam Khải Dương cau mày, không vui nói.

Lại Diệp ở bên cũng đánh mắt sang cảnh cáo, Lam Ngọc Thiên lập tức ngậm miệng không nói nữa, im lặng làm con gái ngoan.

"Ngọc Anh, nhớ lời ba nói, về tìm cơ hội nói với Trường Minh."
"..."
Bữa cơm cuối cùng cũng xong, Lam Ngọc Anh không muốn ở lại chút nào.

Sắp ra khỏi cửa cổng khu biệt thự, Lam Ngọc Thiên thân thiết nói: "Ba, để con tiến chị đi nhé!"

“Lam Ngọc Anh, cô thật đúng là mặt dày không biết xấu hổ mà!"
Chỉ còn lại hai người, Lam Ngọc Thiên không cần phải giả bộ nữa, ngang ngược hống hách:
Ba bảo cô nói với Trường Minh chuyện hợp tác, cô tự cho là thật? Hử?"
"Cô nói xong chưa?" Lam Ngọc Anh cau mày khó chịu lên tiếng.

"Chưa!" Lam Ngọc Thiên tức giận: “Lam Ngọc Anh tôi khuyên cô nên biết cân nhắc nặng nhẹ, đừng có mà mơ tưởng hão huyền vớ vẩn làm phượng hoàng! Đi mà nhìn lại bản thân xem có gì tốt, làm sao có đẳng cấp như người ta, kẻ ngu cũng biết chọn ai đá ai."
Bỗng nhiên một chiếc xe Land Rover đừng lại trước mặt, cửa xe mở ra, dáng người cao lớn của Hoàng Trường Minh đập vào mắt.

Anh đi tới đứng thẳng trước mặt cô:
"Xong?"
"Ừ..." Lam Ngọc Anh gật đầu.

Như không thấy Lam Ngọc Thiên đứng đấy, anh rất keo kiệt bố thí một ánh mắt, Hoàng Trường Minh ôm bả vai cô đi lên xe: "Lên xe chúng ta về nhà."
"Ừ." Lam Ngọc Anh theo anh lên xe.

Chiếc xe Land Rover biến mất trong màn đêm, Lam Ngọc Thiên mới sực tỉnh mộng.

Gió đêm thổi mạnh, tiếng gió vù vù đạp vào cành cây trên đường như đang tức giận giậm chân.

Trở vào biệt thự, Lam Khải Dương đã lên tầng, trong phòng khách chỉ có Lại Diệp nên cô ta cũng chẳng cần diễn kịch, Lam Ngọc Thiên tức giận thở phì phò:

"Mẹ, ba rối cuộc là muốn gì chứ! Mẹ nhìn thái độ ông ấy đối với Lam Ngọc Anh đi, thật là khác một trời một vực với trước kia, chẳng lẽ ông ấy muốn để Lam Ngọc Anh trở lại nhà họ Lam? Đến lúc đó con thì sao, không còn là cô chủ duy nhất trong cái nhà này!" "Không đâu!" Lại Diệp rất bình tĩnh.

"Làm sao có thể chắc chắn là không, con thấy chuyện này rất có thể xảy ra!" Lam Ngọc Thiên cầm chiếc đệm lót ném xuống sàn nhà.

Lại Diệp rất kiên định trấn tĩnh: "Chuyện này thì con yên tâm, căn bản cô ta không phải..."
Nói đến đây, như ý thức được chuyện gì đó, thức thời không nói nữa.

"Căn bản không phải gì?" Lam Ngọc Thiên không hiểu.

"Không có gì!" Lại Diệp lập tức trả lời ngay, trong đầu soẹt qua ý nghĩ gì đó, dặn dò cô ta: “Ngọc Thiên, chuyện này không được phép nói với ba con nghe chưa! Nếu không ông ấy nổi giận thì khó giải quyết đấy"
"Rồi rồi!" Lam Ngọc Thiên tiên miệng trả lời.

Nghĩ đến hai người đang thân mật kia, cô ta vừa ghen vừa tức giận, trong lòng thầm nghĩ:

.