Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 233: Anh Xấu Hổ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lam Ngọc Anh có chút sợ hãi nhìn anh.

Chợt nhớ đến lúc hai người qua lại anh từng nói: “Nếu em dám nói lời chia tay với anh một lần nữa, anh liền bóp chết em!"
Giống như chỉ cần cô lặp lại lần nữa, bàn tay đang đặt trên cô sẽ không do dự mà bóp cổ cô, cũng không phải chỉ là nói đùa.

Nuốt nước bọt liên tục hai lần, ánh mắt và giọng nói của cô đều rất ngượng ngùng: “Ha, Hoàng Trường Minh, em nói đùa...!
“Hừ!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, đáy mắt tĩnh mịch ảnh lên vẻ sát khí: “Nếu như để cho anh nghe được lời như vậy từ miệng em lần nữa, anh không chắc chắn mình sẽ không lỡ tay!”
“Xin lỗi...”
Lam Ngọc Anh tiến lên ảo não dựa vào trong ngực anh.

Cẩn thận ôm vòng eo cường tráng của anh, vì một chút khiếp đảm của mình vừa rồi mà vô cùng áy náy.

Chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng tim đập có lực bên trọng, cô nhỏ giọng: “Nhưng ba anh có vẻ không thích em lắm."
Không phải có vẻ...!
Mà là rất rất không thích!
Đến bây giờ cô gặp Hoàng Kiến Phong ba lần nhưng không có lần nào vui vẻ, bây giờ còn làm người ta tức đến nhập viện, nghiệp chướng của cô đúng là rất nặng.

“Đó là chuyện của ông ấy, anh thích là đủ rồi.” Hoàng Trường Minh nhíu mày, câu cuối cùng nhấn mạnh từng chữ có chút nhanh.


Bàn tay lớn buông thống đặt trên lưng cô, cố ý tránh khỏi vết thương của cô.

Cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay anh, trong lòng cô cũng ấm áp theo, chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không nghe anh nói, giọng lẩm bẩm tự trách:
“Sớm biết thế hôm nay em sẽ không đi cùng với anh, em không ngờ lại làm ba anh tức đến mức đó."
Lam Ngọc Anh nói vậy, cũng chỉ là vì đau lòng cho anh, không muốn khiến anh thấy khó xử.

Từ lúc cô lấy dũng khí đến Hà Nội cùng Hoàng Thanh Thảo, mặt dày mày dạn tìm anh quay lại, cô cũng đã quyết định, nói với chính mình sẽ không lùi bước nữa, bất kể chuyện gì xảy ra cũng sẽ gánh vác cùng với anh.

“Không trách em, không liên quan gì đến em.” Cằm Hoàng Trường Minh chống lên đỉnh đầu cô.

“Sao lại không liên quan.

Lam Ngọc Anh buồn phiền thở dài, mặt cọ lên cơ ngực màu đồng của anh, bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng ngẩng đầu: “Hoàng Trường Minh, anh vừa nói cái gì?”
Hoàng Trường Minh bị cằm cô đụng trúng, dùng tay vỗ vỗ: "Không trách em, không liên quan đến em.”
“Không phải câu này, câu trước!” Lam Ngọc Anh không hề chớp mắt.

“Không biết!” Hoàng Trường Minh nhíu mày.

Lam Ngọc Anh vội vô cùng, ảo náo mở miệng: “Sao lại không biết chớ, rõ ràng là anh vừa mới nói mà.…"
“Không nhớ rõ nữa.” Giọng Hoàng Trường Minh cứng rắn.

"..." Lam Ngọc Anh phiền muộn.

Người chợt nhẹ bẫng, Hoàng Trường Minh cúi người ôm cô đặt lên vai, không nói lời nào đi về phía giường lớn.

Động tác của anh nhìn rất có lực nhưng Lam Ngọc Anh lại được đặt xuống giường rất ôn nhu, dưới ánh đèn, cô phát hiện gương mặt tuấn tú của anh có chút đỏ lên.

“Hoàng Trường Minh, anh đang xấu hổ.”
Cô chớp chớp mắt giống như không dám tin.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, giữa lông mày có chút mất tự nhiên, anh trầm mặc bắt đầu cởi quần áo của cô.

Thấy thế Lam Ngọc Anh lại mở miệng khẳng định: “Anh đang xấu hổ!”

“Im lặng!”
Hoàng Trường Minh giống như bị người khác giẫm phải đuôi, hung hăng trừng cô.

Lập tức nắm cằm cô hôn lên, giống như không muốn cô nói ra một chữ nào nữa.

Dạo này xảy ra quá nhiều chuyện, lại có người thân của cô đến chơi, đã một tuần hai người chưa làm gì, bây giờ thân mật liền không có chỗ nào tách ra được.

Đèn trong phòng còn chưa tắt, không khí đã như được đốt lửa.

Hoàng Trường Minh đỡ phía sau lưng cô, đáy mắt biến sắc, các đường nét đan xen vào nhau khiến gương mặt có chút thay đổi.

“Lưng của em có vết thương, sẽ bị chạm đến.”
Vậy làm sao bây giờ?
Mí mắt Lam Ngọc Anh phiếm hồng, run run nhìn anh.

Sau đó bỗng nhiên thấy trời đất quay cuồng, cả người đã bị anh bế lên: “Em ở phía trên.”
Cuối tuần, người đi xe buýt không nhiều, nhưng gần đây đang có một đoạn đường ray tàu được sửa, đường rất khó đi, phải đi đường vòng.

Lam Ngọc Anh đứng ở gần cửa lên xuống, nắm lấy thanh vịn, lúc xe buýt hơi lắc, cô cảm giác xương cốt trên người cũng ê ẩm theo, tối hôm qua giày vò thật lâu cũng không biết mệt, mà hai người cũng không có biện pháp
Nghĩ đến đây cô không khỏi đỏ bừng mặt.

Đến đến phía trước, Lam Ngọc Anh vội vàng xuống xe, gió thổi đến cô mới cảm giác nhiệt độ hạ xuống không ít.

Bạn thân Trương Tiểu Du hẹn cô dạo phố, Phan Duy gọi điện thoại đến nói có việc đột xuất, nên Hoàng Trường Minh phải đi xử lý, cô ở nhà chờ cũng không có gì làm, nên đến tìm bạn mình.


Đã quen từ lâu, nên cô có mật khẩu cửa ra vào, bước vào khu nhà.

Sau khi ra khỏi thang máy thì liền gõ cửa.

Tiếng bước chân rất nhanh đã đi đến, sau đó mở cửa ra, Lam Ngọc Anh liền ngẩn người.

Người mở cửa cho cô không phải là Trương Tiểu Du mà là Trần Phong Sinh mặc áo choàng tắm, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi chiếm lấy toàn bộ tầm mắt của cô, có vẻ vừa mới tắm rửa xong, đôi mắt đào hoa vẫn có mị lực như vậy.

Hình như anh ấy thấy cô cũng giật mình nhưng rất nhanh đã cười, thắt chặt dây lưng trên hông một lần nữa, quay đầu cất giọng gọi:
“Cá Vàng Nhỏ, bạn đến tìm em này!” Bóng người ngoài ban công nghe tiếng gọi liền bước vào chính là Trương Tiểu Du, thấy cô, cô ấy liền xoắn xuýt cả lên.

“Ngọc Anh, sao cậu không gọi cho trước tớ mà đã đến rồi!”
Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái.

Nếu gọi điện thoại có thể thấy cảnh

.