Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 230: Muốn Đi Cùng Anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vẻ mặt Hoàng Trường Minh hơi ngưng lại.

Anh rít một ngụm khói, rồi mới lên tiếng: "Bị xuất huyết não."
“Vậy...!bây giờ như thế nào rồi?” Lam Ngọc Anh nín thở hỏi, tay cô bất giác nắm lại.

Hoàng Trường Minh nhếch môi, ngậm hít sâu điều thuốc: "Phẫu thuật đã kết thúc, không còn nguy hiểm đến tính mạng, bây giờ thuốc tê còn chưa hết tác dụng, đã được đưa về phòng bệnh rồi."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng thở ra, cô thì thào lập lại hai lần.

"Ông đã ở tuổi này rồi, các chức năng trong cơ thể cũng khó tránh khỏi xảy ra vấn đề, trước kia bác sĩ cũng đã nói ông bị huyết áp cao, bảo ông kìm chế cảm xúc, đừng cứ mãi động chút lại nổi giận.

Tuy rằng lần này được đưa đến bệnh viện khiến ai cũng hoảng hồn, nhưng bác sĩ nói không sao." Yết hầu nhô ra của Hoàng Trường Minh theo sự chuyển động của đôi môi mà lên lên xuống xuống: "Em không cần lo lắng."
Dù giọng điệu của anh nghe có vẻ nhẹ nhõm thoải mái, nhưng Lam Ngọc Anh biết trong lòng anh đang rất đau khổ.

Nhất là một câu cuối cùng, không giống như là nói với cô, mà giống như la đang trấn an chính mình.

Cũng chỉ mới một buổi tối mà thôi, giọng nói của anh đã khàn khàn.


Khoảng cách gần thêm, Lam Ngọc Anh thấy rõ trong mắt anh đều là dây tơ máu đỏ, phía dưới mí mắt có bóng mờ màu xanh, qua đó có thể thấy có lẽ cả buổi tối anh cũng chưa chợp mắt.

"Hoàng Trường Minh, anh cũng đừng quá lo lắng..." Cô nhẹ nhàng cầm chặt tay của anh.

Môi mỏng Hoàng Trường Minh im lặng mím lại.

Thật ra anh rất lo lắng, từ khi nhận được cuộc điện thoại kia trong một cái chớp mắt, anh cũng đã rất lo lắng, trên đường, suýt chút nữa anh đã làm cho xe Land Rover bay lên.

Cuối cùng chạy tới bệnh viện, đèn trong phòng phẫu thuật sáng rực, mẹ con Phạm Mỹ Lệ canh giữ ở đó, sau khi Hoàng Thanh Thảo nhìn thấy anh, liền đi lên cho anh một cái ôm trấn an, nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Mãi đến khi cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, nhìn thấy miệng bác sĩ khẽ đóng khẽ mở, trái tim đang treo lên của anh cuối cùng cũng đã hạ xuống khi nghe thấy ba chữ “không sao nữa”.

Hoàng Trường Minh lại lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, hình như là đây là điều cuối cùng, anh ngậm nó lên miệng, rồi lại chậm chạp không châm.

Đôi mắt trầm tĩnh và tĩnh mịch nhìn cô chăm chú, trong tiếng nói hơi khàn có thêm phần ảo não và tự trách khó tả:
“Ngọc Anh, em nói xem, ba anh bị tức đến nằm viện có phải đều là do anh hay không?"
"Đừng nói như vậy..."
Lam Ngọc Anh đau lòng nắm chặt tay của anh.

Từ trên giường đứng dậy bước xuống đất, cô ngồi xổm ở trước mặt anh: "Hoàng Trường Minh, anh ngủ một lát đi?"
“Em giúp anh thay quần áo, nhìn anh có vẻ rất mệt, nằm xuống trước đi nhé!”
Hoàng Trường Minh không gật đầu, cũng không từ chối, mặc cô tùy ý muốn làm gì thì làm.

Sắp xếp cho anh nằm trên giường xong, Lam Ngọc Anh cẩn thận đắp chăn kín, nhẹ chân nhẹ tay cầm âu phục và giày da đi ra phòng ngủ, khẽ đóng chặt cửa lại.

Vào trong phòng tắm rửa mặt xong, cô thay quần áo rồi ra cửa, đi không bao xa, ở siêu thị gần nhà mua chút ít rau và thịt, cô muốn làm ít đồ chờ anh thức dậy liền có ăn, cũng may hôm nay là thứ bảy, cô có thể an tâm săn sóc anh.

Lúc Lam Ngọc Anh bưng bốn món ăn và một tô canh lên bàn, Hoàng Trường Minh cũng vừa tỉnh dậy.

Lúc nấu cơm cô cũng đã lén hé cửa đi vào bên trong nhìn hai lần, biết rõ thế nào anh ngủ cũng không ngon, tư thế vẫn giữ nguyên vậy, nhưng trạng thái tinh thần thì đã ổn hơn không ít.


Ăn xong bữa cơm, Lam Ngọc Anh vào trong phòng bếp rửa chén, lúc đi ra ngoài lần nữa đã thấy anh ngồi ghế sô pha trong phòng khách, trong tay cầm điều khiển từ xa, đang xem TV, tiết mục diễn xong đang tiểu quảng cáo, anh cũng không có ý định đổi đài.

Cô đi đến bên cạnh ngồi xuống, cũng không biết nên nói cái gì.

Điện thoại vang lên, mắt Hoàng Trường Minh nhìn rồi bắt máy: "Alo, cô."
"Đã tỉnh? Dạ...Được, cháu biết rồi." Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn đó, Hoàng Trường Minh lại đặt điện thoại di động lên trên bàn trà một lần nữa.

Lam Ngọc Anh không nghe thấy phía bên Hoàng Thanh Thảo nói cái gì, nhưng có thể đoán được đại khái, hẳn là thuốc tế của cha Hoàng đã hết tác dụng, lúc này đã tỉnh.

Cô ngước mắt nhìn một bên mặt cương nghị của anh, hỏi thăm: "Hoàng Trường Minh, anh không tới thăm ba
anh sao?" "Không đi." Hoàng Trường Minh nhếch môi.

"Tại sao không đi? Anh nên mau mau đến thăm ông ấy đi!" Trong lòng Lam Ngọc Anh thở dài, thấy sắc mặt anh hờ hững, dịu giọng khuyên bảo: "Bây giờ ông đang ở trong bệnh viện, vừa tỉnh lại, lúc mở mắt ra, nhất định rất muốn nhìn thấy người nhà ở đó! Hoàng Trường Minh, không phải anh cũng rất lo lắng sao? Đi đến đó tận mắt nhìn thấy thì cũng yên tâm hơn, thêm nữa nếu như ông nhìn thấy anh đến, ông sẽ rất vui mừng đấy!"
Hoàng Trường Minh u ám nói một câu: "Ông sẽ không muốn nhìn thấy anh."
"..." Lam Ngọc Anh cứng lại.

Trong lòng thắt lại, cô suy nghĩ một chút, dịu giọng nói lần nữa: "Đi thăm ông một chút đi, Hoàng Trường Minh, em đi cùng anh."
“Em muốn đi với anh?” Hoàng Trường Minh khẽ giật mình, lập tức nhíu mày.

"Ừ" Lam Ngọc Anh gật đầu, không do dự.


Hai lần trước đều là do anh đề xuất muốn cô đi chung với anh, nhưng lần này không giống như vậy, lần này là cô chủ động tự mình nói, bởi vì tối qua cô cũng ở nhà Hoàng, tuy rằng ở sâu trong lòng cô rất sợ đối mặt với Hoàng Kiến Phong nhưng lại rất băn khoăn, và còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là muốn đi cùng anh.

Nếu như đã quyết định muốn đi thăm Hoàng Kiến Phong, Lam Ngọc Anh liền đứng dậy từ trên ghế sô pha.

Chẳng qua hai người không lập tức rời đi, trong phòng bếp vang lên âm thanh “vù...vù...!của máy hút mùi.

Trên bếp, nồi đun nước sùn sụt, mùi thơm canh gà thơm ngon thỉnh thoảng bay tán ra, Lam Ngọc Anh đang đứng ở đó, chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào độ nóng của lửa.

"Hoàng Trường Minh, anh tới nếm thử món này xem!"
Nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu lại, vội vàng dùng cái muỗng múc ra một ít đưa tới.

Hoàng Trường Minh nhíu mày nhấp một hớp.

"Có phải hơi lạc không, có cần nêm thêm chút muối không?" Lam Ngọc Anh lập tức hỏi, không đợi anh trả lời, lại tự ý lắc đầu nói thầm: "Vậy thôi được rồi, đối với người bệnh không thể ăn quá mặn được, đối với hồi phục sức khỏe sẽ không tốt..."

.