Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 229: Vừa Được Xe Cấp Cứu Đưa Đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong đêm, chiếc Land Rover màu trắng đứng trước tòa nhà dân cư cũ.

Trên đường trở về, Hoàng Trường Minh từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng nói chuyện, đôi mắt trầm lặng và tĩnh mịch nhìn phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, có thể cảm nhận được cơ bắp cánh tay mà anh giấu trong tay áo vest đang căng chặt.

Không cần hỏi nhiều, Lam Ngọc Anh cũng có thể đoán được vài phần.

Hoàng Kiến Phong lần lượt gọi Hoàng Trường Minh và Lê Tuyết Trinh lên lầu, vào trong phòng sách nói nhất định là có liên quan đến hôn sự hai người họ.

Cởi bỏ dây an toàn, cô bất giác nhẹ nhàng phủ lên tay anh.

Quả nhiên, phía trên cứng ngắc đáng sợ, cô bất giác dùng sức nắm chặt hơn một tí.

Hoàng Trường Minh cảm nhận được, đôi mắt trầm lặng và tĩnh mịch nhìn về phía cô, cầm ngược lại tay của cô đặt ở bên môi mỏng, khẽ hôn, rồi lập tức rút chìa khóa xe, ôm chặt cô đi lên lâu.

Đi vào nhà, Lam Ngọc Anh vào phòng bếp rót ly nước ấm: "Hoàng Trường Minh, anh uống ly nước này đi."
"Ừ." Hoàng Trường Minh không muốn uống lắm, nhưng vẫn bưng lên nhấp một hớp.

Lam Ngọc Anh đi theo ngồi ở bên cạnh anh, nhìn anh cúi đầu móc hộp thuốc lá ra, do dự nhẹ giọng hỏi:
"Có phải anh lại chống đối ba của anh rồi không?"
Động tác đốt thuốc Hoàng Trường Minh ngừng lại.

"Ừ." Anh giật giật khỏe môi, không phủ nhận, lúc khói mù nhả ra, lại liếc xéo cô rồi lười biếng nói một câu: "Trước lạ sau quen."

"..." Lam Ngọc Anh bật cười.

Biết rõ anh không muốn luận bàn cái đề tài này, nên cô cũng không nói thêm lời gì, mà chỉ hỏi:
"À, sao anh không nói cho em biết quan hệ giữa Tiêu Thành Vân và anh?"
"Em cũng đâu có nói cho anh biết chuyện ba anh đi tìm em?" Hoàng Trường Minh nhàn nhạt hỏi lại.

"...!Được rồi, nói không lại anh.

Hoàng Trường Minh coi như là trả lời cô: "Một là chẳng muốn nhắc đến, hai là cảm thấy không cần thiết."
Lam Ngọc Anh nghe vậy, gật đầu, đây đúng là rất giống là tính cách của anh.

"Đang suy nghĩ gì vậy?"
Thấy cô ngẩn người, Hoàng Trường Minh hỏi.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn anh, trung thực nói: "Vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi..."
"Mẹ sau khi sinh ra anh thì qua đời, ba anh lúc nào cũng buồn bực không vui, một đoạn thời gian rất dài đều ở trong bệnh viện, dì Lệ là y tá phụ trách chăm sóc ông, thời gian lâu dài, một người mất vợ sống trong cô độc, một người đồng cảm tôn kính, hai người đã dần dần sinh ra cảm tình."
Lam Ngọc Anh gật đầu, nghe vậy có chút chột dạ.

Sao tự nhiên cảm thấy có điểm giống cô năm đó có cảm tình với Nguyễn Phong vậy, cô cũng bị hấp dẫn bởi cảm giác cô độc này của đối phương khi vợ mất, phải một mình mang theo đứa con.

Sợ bị anh nhìn thấu ra cái gì, cô vội vàng hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó chính là tình chàng ý thiếp, về sau bởi vì có một số nguyên nhân nên tách ra, cụ thể là gì thì anh cũng không rõ ràng lắm và cũng không muốn biết, những cái này đều là sau này cô nói cho anh biết." Hoàng Trường Minh rút điếu thuốc đã hút được một nửa, vò tắt ở trong đồ gạt tàn: "Mãi đến hơn một năm trước, cha anh mới tìm được dì Lệ và cưới bà, còn dẫn theo Thành Vân về."
"Ừ." Lam Ngọc Anh gật đầu lần nữa.

Tuy anh nói như mây trôi nước chảy, không chút để tâm, nhưng vị chua chát trong lòng cô không thể không chạy lên não.

Hoàng Trường Minh cầm tay của cô lên: "Không nói những chuyện phiền lòng kia nữa, buổi tối chưa ăn no, Ngọc Anh, em đi nấu tô mì cho anh đi."
"Được..." Lam Ngọc Anh dịu dàng ngoan ngoãn đáp lại.

Thật ra buổi tối cô cũng chưa ăn no, ở trong bầu không khí như vậy, cô cũng không biết cô đã ăn cái gì vào trong bụng nữa, xem ra cảm thấy như vậy cũng không chỉ một mình cô.

Trong phòng bếp, nấu xong mì, cô phân ra hai tô, trong tủ lạnh chỉ còn lại một quả trứng gà, kẹp chiếc đũa vào rồi tách ra, mỗi tô một nửa, làm xong cô bưng ra để ở trên bàn ăn.

Không lâu sau, nước canh trong tô húp cạn sạch, dạ dày cũng bắt đầu theo đó mà ấm lên.

Tắm xong, Hoàng Trường Minh vén chăn nằm lên, tay lập tức lần mò vào trong ngực cô.

“Có phải người thân trong nhà của em đã rời đi hết rồi không?”
Lam Ngọc Anh xấu hổ gật đầu: "Ừ, sáng hôm nay đã đi..."
Hoàng Trường Minh nhíu mày, đồng thời tắt đèn, thân thể to lớn lập tức trở mình chống ở phía trên cô.


Trong bóng tối, nụ hôn mạnh mẽ triền miên rơi xuống, hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau.

Âm thanh nút áo ngủ bị mở ra, đặc biệt rõ ràng.

Lam Ngọc Anh nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác chỗ nào cũng khô nóng không nhịn được, hai tay vịn bờ vai của anh, kéo vào trong nước xoáy lửa nóng.

"Rung...rung..."
Tiếng điện thoại rung rung vang lên.

Nó đang được đặt bên gối, vì vậy không ai có thể xem nhẹ, Hoàng Trường Minh duỗi cánh tay dài ra cầm lên, ánh sáng trên màn hình chiếu vào khiến anh khẽ chau mi tâm lại.

Lam Ngọc Anh thở hổn hển hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
"Là cô." Hoàng Trường Minh trả lời.

Thấy anh chậm chạp không có ý định nghe máy, cô bất giác chớp mắt: "Này, sao anh không nghe đi?"
“Có lẽ lại là cuộc điện thoại làm phiền!” Hoàng Trường Minh hừ lạnh.

Lúc trước ở Long Thành, Hoàng Thanh Thảo đã rất nhiều lần quấy rầy bọn họ khiến cho trong lòng bọn họ có bóng ma tâm lý, không muốn bắt máy cho lắm.

Lam Ngọc Anh cũng nghĩ đến, nhưng càng sợ Hoàng Thanh Thảo lại phá cửa như lần trước thì làm sao bây giờ, cho nên vẫn nên là thuyết phục anh:
"Hoàng Trường Minh, anh vẫn nên bắt máy đi, lỡ như có chuyện gì thì..."
"Ừ."
Hoàng Trường Minh miễn cưỡng nhếch môi.

Hôn lông mi run rẩy của cô một cái, rồi rời khỏi từ trên người cô.

Thời gian trò chuyện cũng không dài, mượn bức màn bên ngoài và ánh trăng mông lung chiếu vào, Lam Ngọc Anh nhìn thấy anh buông điện thoại di động xuống, rồi lại duy trì tư thế kia cả buổi không hề động.


"Hoàng Trường Minh?"
Cô không nén nổi ngồi dậy, khó hiểu hộ tên anh.

Hoàng Trường Minh vẫn giống như chưa lấy lại tinh thần, có chút máy móc nghiêng mặt qua nhìn về hướng cô, trong đôi mắt trầm tĩnh và tĩnh mịch tràn ngập một tầng màu xám hoảng sợ:
"Cô nói, ba anh hôn mê, mới vừa được xe cấp cứu đưa đi."
Trời ơi...!
Lam Ngọc Anh khiếp sợ bịt chặt miệng lại.

Một giây sau, Hoàng Trường Minh đột nhiên đi tới, nhặt quần dài cùng áo sơ mi dưới mặt đất lên mặc vào người, mặc dù dưới tình huống bất ngờ này, biểu hiện anh vẫn rất trấn định, mặc bít tất vô cùng chỉnh tề, chỉ là trong giọng nói có một tia run rẩy, lộ ra anh đang rất căng thẳng:
"Ngọc Anh, bây giờ anh phải lập tức chạy tới bệnh viện xem ba anh thế nào, em ngủ trước đi, không cần chờ anh!"
"Ừ, em biết rồi!" Lam Ngọc Anh vội vàng gật đầu.

Hoàng Trường Minh cầm điện thoại lên, đi nhanh ra ngoài phòng ngủ.

"Hoàng Trường Minh, anh lái xe chậm một chút."
Đáp lại cô là tiếng bước chân đã xa dần, cuối cùng là một tiếng đóng cửa vang lên.

Sau khi Hoàng Trường Minh rời đi, Lam Ngọc Anh cũng không thể ngủ được, nằm ở trên giường trở qua trở lại,

.