"Cô Thảo!"
Lam Ngọc Anh mở to hai mắt và khẽ kêu lên rồi đứng dậy.
Sau khi nhìn thấy rõ là Hoàng Thanh Thảo, trái tim đang căng thẳng của cô lập tức thả lỏng.
Hoàng Trường Minh cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Hoàng Thanh Thảo: "Cô, không phải cô nói tuần sau sẽ về sao?"
“Ừ.” Hoàng Thanh Thảo cười đứng thẳng dậy, linh hoạt nghịch ngợm hai tay ôm lấy vai cô gái trước mặt:
“Nhưng tại cô bấm ngón tay, phát hiện ở đây có một đôi uyên ương số khổ, cho nên cảm thấy vô cùng lo lắng!”
"Cô Thảo..." Lam Ngọc Anh rất cảm động.
Biết rằng đối phương bay về sớm như thế này, phần lớn là vì hai người.
Nhưng nghĩ lại, cũng thực sự sợ hãi, cũng may là Hoàng Thanh Thảo phát ra tiếng động, nếu chuyện vừa rồi để người hầu của mình nhìn thấy thì coi như rồi, mà để cho cha Hoàng nhìn thấy, thì hiện tại ngay cả xương cốt của cô cũng không còn.
Đang suy nghĩ, thì có mấy người đi lên trên tầng, cung kính nói: "Cậu chủ, cô Thảo, ông chủ gọi mọi người đi xuống, đã đến giờ ăn tối rồi!"
“Biết rồi.” Hoàng Trường Minh gật đâu.
Lam Ngọc Anh hít một hơi thật sâu, và cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến việc phải đối mặt với Hoàng Kiến Phong một lần nữa.
“Thế nào, cháu sợ hãi sao?” Hoàng Thanh Thảo cười hỏi.
"Vâng, đúng ạ." Lam Ngọc Anh xấu hổ.
“Cháu sợ cái gì chứ, đúng là chẳng có chút tiền đồ nào cả!” Hoàng Thanh Thảo nắm lấy tay cô, nhướng mày: “Cải Trắng Nhỏ, cháu không cần phải nhìn mặt người khác, muốn ăn thì cứ ăn, coi như đây là tiệc cưới!
"..." Lam Ngọc Anh hết hồn.
Đây là đâu?
Bọn họ đi xuống cầu thang, trong phòng ăn, vợ chồng Hoàng Kiến Phong và mẹ con nhà họ Lê đã vào chỗ, đang đợi bọn họ.
Hoàng Kiến Phong thật sự không vừa lòng, lại đặt cái chén trong tay xuống: "Ăn một bữa cơm cũng trái mời phải mời!"
Bị ánh mắt sắc bén lướt qua, Lam Ngọc Anh không thể không tăng nhanh tốc độ đi.
“Ai dô, ông anh già, sao anh lại tức giận như vậy chứ!” Hoàng Thanh Thảo cười cười đi tới trước mặt: “Anh động một chút là tức giận.
Anh cẩn thận một chút, đừng nhìn chằm chằm đến nỗi rơi cả con người ra ngoài.
Em cũng không chịu trách nhiệm nhặt lại cho anh đâu!"
“Em thật biết cách chọc giận anh đó!” Hoàng Kiến Phong cười mắng, nhưng rõ ràng ông có quan hệ tốt với cô em gái này.
Bàn ăn dài bày đầy những món ăn tinh tế, Hoàng Kiến Phong ngồi ở ghế chủ gia đình ở giữa, bên phải là Phạm Mỹ Lệ và mẹ con nhà họ Lê, bên trái là Hoàng Thanh Thảo, Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh.
Hoàng Thanh Thảo quét một vòng, nhướng mày hỏi: "Ồ, còn có thiếu một người chưa về đúng không?"
“Vẫn chưa về, cô Thảo, chúng ta vừa ăn cơm vừa chờ đi!” Phạm Mỹ Lệ cười giải thích.
“Bắt đầu bữa ăn đi!” Hoàng Kiến Phong ra hiệu.
Lam Ngọc Anh cũng chú ý tới hai bên trái phải của Phạm Mỹ Lệ vẫn còn một chỗ trống, Hoàng Thanh Thảo vừa nói gì đó, chắc chắn sẽ khiến người ta suy nghĩ, cô không khỏi nhìn Hoàng Trường Minh ở bên cạnh.
Dường như biết cô đang nghĩ gì, Hoàng Trường Minh cất giọng chỉ có hai người nghe thấy:
"Con trai khác của cha anh."
"À...!Lam Ngọc Anh giật mình thì thào.
“Một năm trước, dì Phạm mới kết hôn với bố anh.” Hoàng Trường Minh nhìn sườn mặt của cô, giọng điệu bình bình: “Tuy nhiên, cả hai người bọn họ đã có với nhau một đứa con trai nhỏ hơn anh ba tuổi.”
Lam Ngọc Anh ngạc nhiên, nhưng không biết nên nói gì.
Trước đây, trong lúc hai người vẫn còn giao dịch, dường như cô đã mơ hồ nghe thấy anh nhắc đến những chuyện như vậy qua điện thoại, nhưng cô không dám hỏi thêm về thân thể của anh lúc đó, chỉ coi như nhà giàu sẽ có những mối quan hệ phức tạp mà thôi.
Hoàng Trường Minh nói ra câu này, như thể đang nói chuyện của người khác.
Hai người ngồi sát nhau, nên cô thấy rất rõ trong đôi mắt đen đó có một màu u ám, nhưng cô không thể làm gì vào lúc này, chỉ có thể lặng lẽ nắm lấy bàn tay to lớn của anh dưới gầm bàn.
Gần như trong giây tiếp theo, Hoàng Trường Minh đã ôm chặt lại cô.
Lê Tuyết Trinh ngồi ở đối diện, bắt gặp động tác nhỏ của hai người, trong lòng như nhói lên, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Ông chủ, cậu hai đã trở về!"
Tại cửa ra vào, đột nhiên có một người hầu cung kính vào báo.
Ngay sau đó, từ xa vang lên tiếng bước chân, một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Nếu như không phải không đúng lúc, nhất định Lam Ngọc Anh sẽ kêu to.
Tiêu Thành Vân?
Sao lại là anh ấy?
Lam Ngọc Anh nhìn về phía Hoàng Trường Minh, thấy trên mặt anh không có một tia gợn sóng, rất bình tĩnh.
Tiêu Thành Vân vẫn luôn có cảm giác như mê hoặc lòng người như vậy, chiếc áo khoác bên ngoài giao cho người hầu của mình, anh mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, vừa đi vừa xắn tay áo vào trong.
"Ba mẹ, con về muộn!"
Khi anh kéo ghế ngồi xuống, anh đã chào hỏi Hoàng Thanh Thảo và mẹ con nhà họ Lê, cuối cùng nhìn Hoàng Trường Minh nói:
"Anh trai."
“Ừ.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Đây là Thành Vân sao, thật sự là càng ngày càng có tiền đồ đó!” Nguyễn Hồng Mai cười nói.
“Tiền đồ cái gì chứ!” Hoàng Kiến Phong khịt mũi, lẩm bẩm: “Cả ngày chỉ biết ở ngoài ăn chơi trác táng, có người ngày nào cũng thấy bóng dáng nó ở quán bar!”
"Không thể nói như vậy được, đàn ông cần phải giao du bên ngoài nhiều hơn! Anh Hoàng, em thật ghen tị với anh đó! Trường Minh, Thành Vân, hai đứa con trai này thật xuất chúng, anh đúng là giáo dục chúng rất tốt!" Nguyễn Hồng Mai không keo kiệt lời khen ngợi.
Tiêu Thành Vân nghe những lời như thế, có vẻ như vô tình nhìn sang hai bên trái phải, nhìn thấy ánh mắt Lê Tuyết Trinh chỉ có người ở đối diện là Hoàng Trường Minh.
“Cảm ơn!” Hoàng Kiến Phong cười xua tay.
“Anh thật khiêm tốn!” Nguyễn Hồng Mai mỉm cười.
Phạm Mỹ Lệ mỉm cười đứng dậy:
"Được rồi, bây giờ mọi người đã đông đủ, chúng ta cùng cắt bánh nhé!"
Bữa ăn kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc, bữa ăn nhiều thông tin đến mức Lam Ngọc Anh không tiếp nhận như thế nào nữa.
Hoàng Kiến Phong đặt đũa đứng dậy, mọi người cũng lục tục đứng dậy đi theo ra khỏi nhà ăn.
Hoàng Trường Minh lấy điện thoại di động đang đổ chuông ra, nói với cô: "Anh đi nhận cuộc gọi!"
"Ừ." Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô nhìn thấy tên Phan Duy hiển thị trên màn hình, hẳn là có công việc.
Nhìn đám người Hoàng Kiến Phong đã ra phòng khách, một mình cô không dám theo ra đó, chỉ có thể chọn ở đây chờ anh nghe điện thoại rồi quay lại, chống đỡ một lúc, hẳn là hai người có thể đi về.
"Cô Lam, không phải ngẫu nhiên mà thành duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
.