Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 2174




Chương 2174

Màu trắng lượn lờ trong sương khói, cặp mắt lõm sâu kia đã nheo lại mắt đen, giống như có thể làm cho người ta khiếp sợ vậy.

Lý Lan Hoa ôm lấy lông ngực.

‘Quào, thật kích động: Trần Văn Sáng hút xong một điếu thuốc cũng không có lập tức đứng dậy, mà là từ trong hộp thuốc lá lại kẹp đi ra tiếp một cây.

Ngậm lên miệng, đang muốn đưa tay đi sờ cái bật lửa thì bỗng nhiên xuất hiện một cái bàn tay nhỏ tỉ mỉ trắng noãn trước mặt.

Cái bật lửa đã ở trong lòng bàn tay xinh xắn của cô ấy.

Lật ra cái nắp, cô ấy nhẹ nhàng nhấn một cái, ngọn lửa nhạt màu xanh thoát ra từ bên trong lỗ thủng, chiếu sáng gương mặt xinh đẹp mị hoặc của Lý Lan Hoa.

Lý Lan Hoa đã lau khô mái tóc dài, lúc này đang ôn nhu dán ở sau đầu anh ta, bật lửa chiếu vào phía trên, phảng phất một tầng càng làm nổi bật lên làn da thịt trắng như tuyết của cô ấy.

Trần Văn Sáng dựa sát bàn tay nhỏ của cô ấy mồi lên điếu thuốc.

Lý Lan Hoa thu hồi cái bật lửa, thấy anh ta vẫn luôn ngồi ở chỗ này trâm mặc hút thuốc, chính mình cũng đánh mấy cái ngáp, không khỏi hỏi: ‘Chú vấn chưa buồn ngủ à?”

“Vấn chưa.” Trần Văn Sáng trâm giọng.

Buồn ngủ ngược lại là chuyện nhỏ, bây giờ anh ta cần nhất là kiềm chế lại bản thân.

Lý Lan Hoa thấy anh ta còn có suy nghĩ ngồi đây hút thêm mấy điếu thuốc, ngang bướng nói: ‘Cháu cũng muốn hút điếu thuốc.”

Sắc mặt của Trần Văn Sáng trầm xuống.

Lý Lan Hoa thường xuyên nhìn thấy khói không rời tay anh ta, thời điểm phun ra nuốt vào mây mù đặc biệt có mị lực, cô ấy cũng không khỏi có điểm hứng thú, muốn thử thử một chút.

Lấy một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra, muốn học bộ dạng của anh ta đặt ở trong miệng.

Chỉ là thuốc lá còn chưa kịp chạm lấy bờ môi thì cái ót đã bị bàn tay dài của anh ta giữ chặt lại.

Cả người Lý Lan Hoa bị ép về phía trước, nhìn xem anh ta rít một hơi thật sâu rồi phong bế miệng nhỏ của cô ấy, đem sương mù bên trong giao qua trong miệng của cô ấy.

Cô ấy bị sặc ho khan rung chuyển cả trời đất.

Lý Lan Hoa đều suýt chút nữa phun cả nước mắt đi ra, cho đến khi thổi ra hết sương mù, cô ấy cảm giác không chỉ miệng và mũi, thậm chí trong phổi đều bị sặc đến đau đớn.

Trần Văn Sáng híp mắt, giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm: “Có còn muốn rút nữa hay không?”

Lý Lan Hoa ủy khuất mếu máo: ‘…

Không muốn nữa.”

Trần Văn Sáng trừng phạt nhéo nhéo bên trên cái mũi nhỏ của cô ấy.

Lý Lan Hoa một mặt u oán nhìn xem anh ta, trong miệng vấn còn cay mùi thuốc lá, cô ấy tức giận hô hô ngẩng đầu, một ngụm hung dữ căn môi mỏng của anh ta.

Trong lúc căn lên, khuôn mặt nhỏ của Lý Lan Hoa đã đỏ ửng lên không biết từ lúc nào.

Cô nam quả nữ, đêm khuya vắng người.

Cô ấy làm dạng này hình như có chút chủ động dâng cả người vào trong giông bão…

Lý Lan Hoa cũng ý thức được chính mình đã gây họa.